Dạ Dao Quang cùng thái tử phi nói vài câu chuyện phiếm, đợi tới khi Tiêu Sĩ Duệ hồi phủ cũng mang theo Ôn Đình Trạm đến vương phủ, thái tử phi liền lưu lại bọn họ dùng bữa tối, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không có chối từ. Cùng Thuần vương phi ăn cơm xong, hai người mới rời khỏi vào khuya.
Nhưng bọn họ không về phủ của mình mà đi thẳng ra ngoại ô.
Ôn Đình Trạm cùng Kim Tử hộ pháp, Dạ Dao Quang chuẩn bị tẩy tội nghiệt cho Nguyệt Cửu Tương. Nàng lấy ra la bàn tìm một cát vị, bố trí một trận pháp xong mới khoanh chân ngồi xuống đem Âm châu lấy ra, thả Nguyệt Cửu Tương từ trong Âm châu.
Nhìn trạng thái cũng không đến nỗi tệ của Nguyệt Cửu Tương, Dạ Dao Quang nói: “Ta hiện tại dùng Phật thụy ánh sáng thay ngươi giảm bớt sát nghiệt, sau đó sẽ đưa ngươi vào luân hồi.”
“Làm phiền Dạ cô nương.” Nguyệt Cửu Tương cảm kích nói.
Dạ Dao Quang lấy ra tịnh bình lão hòa thượng đưa cho, đầu ngón tay nàng vận khí, thủ quyết biến ảo, đáy tịnh bình xuất hiện một vòng kim cát giống như hào quang. Dạ Dao Quang hai ngón tay tụ lại, đầu ngón tay lay động tác động tới khí Ngũ hành bên trong, vòng kim cát giống như hào quang kia, xoay tròn bay thẳng lên, tràn ra khỏi miệng tịnh bình.
Đợi khi cỗ kim quang kia bay hẳn ra ngoài, Dạ Dao Quang thủ quyết lại là biến đổi. Khí Ngũ hành hoàn toàn đem cỗ hào quang màu vàng khống chế, theo thủ quyết của nàng mà biến ảo. Tay Dạ Dao Quang như thái cực bát quái xoay tròn một trận, đem kim quang đẩy tới hướng Nguyệt Cửu Tương.
Kim quang lộng lẫy uốn chuyển dưới bầu trời đêm như một con kim xà* (rắn vàng), từ lòng bàn chân Nguyệt Cửu Tương quấn quanh, theo thân thể của nàng xoay tròn rồi tiến dần lên trên, cho tới đỉnh đầu, ngưng tụ cô đọng thành những tán ánh sáng, từng tầng ánh sáng hạ xuống, toàn bộ tia hào quang nhỏ vụn dũng mãnh tiến vào hồn thể Nguyệt Cửu Tương.
Hồn thể nửa trong suốt dần dần hiện ra rõ ràng, đợi đến khi toàn bộ tán ánh sáng biến mất, Nguyệt Cửu Tương nhìn vào tay nàng, nàng cuối cùng cảm giác được mình có tay có chân, mặc dù tay nàng vẫn như cũ không chạm được tới vật thể nào khác.
“Dạ cô nương, cám ơn ngươi.” Nguyệt Cửu Tương quỳ xuống, cúi đầu với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang trong lòng vui vẻ, Nguyệt Cửu Tương rốt cục đã có thể trở thành một con quỷ sạch sẽ: “Đừng trì hoãn nữa, mau tiến vào luân hồi. Cửu Tương, hi vọng ngươi kiếp sau có thể gặp lại hai hài tử, tiếp tục duyên mẫu tử còn dang dở.”
Không biết có phải do Phật thụy ánh sáng hay không, trước mắt Nguyệt Cửu Tương tĩnh mịch một mảnh, có hào quang lay động. Đây là nguyện vọng lớn nhất của nàng, lại một lần nữa làm mẫu thân của bọn hắn, cho bọn hắn sống yên vui hạnh phúc.
Dạ Dao Quang cũng không tiếp tục nhiều lời, nhanh chóng thi pháp mở ra quỷ môn. Quỷ môn lúc này đây không còn có ma trơi, nàng nhìn Nguyệt Cửu Tương đi qua quỷ môn quan, tiến nhập luân hồi chi đạo.
Đợi cho đến khi Nguyệt Cửu Tương tiến vào luân hồi, bên trong quỷ môn quan nháy mắt có một vòng ánh sáng bay ra. Vòng kim quang lớn như vậy di chuyển ở trước mặt Dạ Dao Quang làm Dạ Dao Quang ngạc nhiên không thôi.
Đây là cái gì?
Công đức quang hoàn cũng không giống, công đức thường cũng không phải, chẳng lẽ còn có công đức tạo thành vòng?
Dạ Dao Quang hiểu là không thể có, nhưng nhìn chiếc vòng trôi nổi ở trước mặt, cũng không rơi vào túi công đức quang hoàn, nàng thậm chí không cảm thụ được linh khí, nhưng cũng cảm thụ được sự nguy hại, vì thế nàng thử vươn tay ra.
Nào ngờ nàng mới vừa duỗi tay, vòng kim quang kia như có ý thức, phút chốc liền bao lấy cổ tay nàng, vừa đúng lúc trên tay Dạ Dao Quang đeo một chuỗi thủy tinh ngũ sắc.
Sau đó, Dạ Dao Quang khó tin nhìn vòng kim quang dung nhập chuỗi hạt thủy tinh trên tay, giống như một con rồng vàng chạy thẳng vào chuỗi hạt thủy tinh rồi biến mất không thấy. Chuỗi hạt trở nên óng ánh trong suốt đáng kinh ngạc.
Dưới ánh trăng, Dạ Dao Quang vươn cổ tay, ánh trăng thanh lãnh chiếu lên cổ tay trắng noãn của nàng. Từng ánh sáng trong chuỗi thủy tinh ngũ sắc lưu chuyển đẹp đến rung động lòng người. Dạ Dao Quang sửng sốt một hồi lâu, mới chuyển động cổ tay một chút, cũng không có cảm giác được chuỗi hạt đeo tay ngoại trừ việc lấp lánh hơn thì không có gì khác biệt.
Nàng chợt vận khí, mới giật mình kinh ngạc phát hiện, khí Ngũ hành trước đây nàng trữ tại chuỗi hạt đeo tay thế nhưng rỗng tuếch. Khí Ngũ hành nàng mất công thu nạp đi nơi nào? Dạ Dao Quang thử hấp thu, lại phát hiện khí Ngũ hành của nàng vẫn còn, vậy chỉ có thể chứng minh chuỗi hạt đeo tay này xuất hiện thêm một không gian chứa khí Ngũ hành, hơn nữa so với lúc trước nhiều gấp trăm lần không chừng, bằng không nàng không thể cảm nhận khí Ngũ hành nàng chứa đựng lúc trước phảng phất không có.
Phát hiện này, quả thực làm Dạ Dao Quang kích động đứng bật lên! Người tu luyện bọn họ khi đấu pháp tiêu hao chính là khí tu luyện. Nếu như nàng có thể mang theo một lượng lớn khí Ngũ hành bên người, như vậy chỉ cần nàng thần hồn bất diệt, chính là đánh mãi cũng không thể chết!
“A Trạm!” Dạ Dao Quang trong lòng vui tới mức không kềm chế được, nàng chạy vội đến trước mặt Ôn Đình Trạm, bỗng chốc nhào tới làm Ôn Đình Trạm hoài nghi.
Ôn Đình Trạm phản ứng nhanh lẹ đem nàng ôm vào lòng, nhìn nàng vui vẻ như bắt được vàng* (câu này Rose dịch theo ý người trần mắt thịt nhé:D), không khỏi tâm tình sung sướng lây, ôm nàng xoay một vòng mới bỏ xuống, cùng nàng trán kề trán: “Dao Dao của ta, nhặt được bảo vật phải không?”
“Đúng vậy, A Trạm là bảo vật.” Dạ Dao Quang cao hứng vươn cổ tay, nhường Ôn Đình Trạm xem.
“A Trạm là bảo vật?” Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang vui tới mức sai cả ngữ pháp, cười ý vị thâm trường.
“Là là là, A Trạm, là bảo vật tốt nhất.” Dạ Dao Quang lúc này tâm tình cực tốt, cũng không so đo với hắn, mà ý bảo hắn nhìn cổ tay nàng, “Ta vừa rồi tiễn bước Nguyệt Cửu Tương...”
Đem một loạt sự việc làm nàng không thể tin nổi nói cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm lâm vào trầm tư: “Đây là thiện có thiện báo.”
- ----
Rose: vui lây Dạ Dao Quang nên ra tiếp nửa chương nữa. Sáng mai mọi người quay lại đọc nốt nhé