Dạ Dao Quang mặt đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng tính làm gì? Đang yên lành không muốn lại muốn đi chịu tội!”
Kỳ thực Dạ Dao Quang cũng không biết Ôn Đình Trạm tại sao có thể kiên trì như vậy, thà rằng chính mình chịu tội cũng không muốn ép đi đến bước cuối cùng. Có đôi khi Dạ Dao Quang thoáng hoài nghi Ôn Đình Trạm có phải hay không không được (rose: là bất lực đó, muah hahaha), hay là mị lực của chính mình không đủ, nếu không phải nàng muốn giữ lại đến đêm tân hôn, nàng nhất định đem gia hỏa này ăn sạch!
Nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang tính toán chờ sự tình Lưu Cầu kết thúc, mặc hắn trời sụp đất nứt thế nào, toàn bộ đều dựa vào nàng, nàng nhất định phải đem tiểu thịt tươi này nuốt vào trong bụng.
Bỗng dưng thấy thê tử nhà mình nhìn bằng ánh mắt nóng như lửa, Ôn Đình Trạm cảm thấy chính mình bị một dòng điện giật thẳng từ sống lưng xuống, làm hắn cả người cứng đờ. Để che giấu sự mất tự nhiên của mình, hắn bất động thanh sắc cúi đầu uống trà.
Hiện tại đang ở bên ngoài, Dạ Dao Quang cũng không muốn lôi đề tài này ra nói tiếp. Bọn họ ở lại trạm dịch nghỉ một ngày, sau đó Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đuổi theo nhóm người đi trước, cuối cùng buổi sáng ngày thứ ba cũng tới Thủy sư Đề đốc phủ.
Thủy sư Đề đốc phủ được dựng ở Tuyền Châu, Thủy sư Đề Đốc cũng là người Tuyền Châu, họ Đoàn, tên một chữ Thác, tuổi bốn mươi tám, là người hai năm trước được Bát Mân Thủy sư đề đốc bãi nhiệm hết lòng tiến cử lên, còn nghe nói người này khổng võ hữu lực, chính trực tâm huyết.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cả hai đều sáng tỏ thân phận, được tiếp đón như khách quý vào Thủy sư Đề đốc phủ, là tổng binh Tuyền Châu tự mình chiêu đãi bọn họ. Tổng binh này họ Lã, tên gọi Lã Tuấn, là hán tử trên dưới bốn mươi. Tổng binh chính là võ quan tam phẩm triều đình sắc phong, là tướng lãnh chỉ dưới Đề Đốc.
Ôn Đình Trạm lấy thân phận Giám quân mà đến, nhưng thực chất chức quan của hắn lại chỉ là chính tứ phẩm, cho nên Lã Tuấn trực tiếp chiêu đãi Ôn Đình Trạm, coi như là biểu đạt sự tôn trọng đối với Ôn Đình Trạm.
“Ôn đại nhân thứ lỗi, đại chiến sắp tới, đề đốc đại nhân không dám buông lỏng, mỗi ngày cùng binh lính đi tuần tra cùng chuẩn bị chiến hạm, cho nên không thể tới nghênh đón Ôn đại nhân.” Lã Tuấn xem ra là một hán tử thô ráp, lời nói mạnh mẽ dứt khoát chứ không nho nhã như quan văn.
“Không dám làm phiền tới Đề đốc đại nhân thân nghênh, chiến sự quan trọng hơn.” Ôn Đình Trạm ôn hòa mà không vồ vập trả lời, “Không biết thân vệ của hạ quan có tới Tuyền Châu trước?”
Lã Tuấn sắc mặt đột nhiên hơi đổi: “Hộ vệ của Ôn đại nhân không đi cùng đại nhân sao?”
“Trong nhà có chút việc trì hoãn, phải lùi lại hai ngày khởi hành, vì không muốn chậm thánh mệnh nên tấu xin bệ hạ cho hộ vệ hạ quan đi trước một bước.” Ôn Đình Trạm không nhanh không chậm giải thích nói, “Trên người hộ vệ của hạ quan có thư tin tự tay hạ quan viết.”
“Ôn đại nhân một đường mệt nhọc, không bằng cứ đi nghỉ trước.” Lã Tuấn nhân tiện nói, “Nhưng là bản quan chưa nghe nói tới hộ vệ của Ôn đại nhân vào thành, bản quan sẽ đi hỏi thăm, Ôn đại nhân đừng vội.”
“Hạ quan cũng không phải gấp gáp.” Ôn Đình Trạm điềm đạm cười nói, “Bọn họ cũng không cần lên chiến trường, lần này là đi công khai theo chiếu chỉ, cũng không đến mức còn có người dám giết thị vệ thân mệnh của bệ hạ. Tuy là bọn họ đã xuất phát hơn mười ngày, chỉ sợ cũng là trên đường có điều trì hoãn.”
Lã Tuấn ánh mắt lóe sáng gật đầu: “Ôn đại nhân nói đúng, bản quan không quấy rầy Ôn đại nhân nghỉ ngơi, buổi tối Đề đốc đại nhân hồi phủ sẽ thiết yến Ôn đại nhân, đến lúc đó sẽ cùng Ôn đại nhân thoải mái tán gẫu.”
“Lã đại nhân, mời.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Đám người tiểu Lục là bị bọn họ giam.” Đợi đến khi Lã Tuấn rời khỏi, Dạ Dao Quang lên tiếng. Lã Tuấn là đang nói dối, mặc dù che giấu được khá tốt, nhưng cũng không có khả năng giấu được qua ánh mắt Dạ Dao Quang.
“Ra oai phủ đầu mà thôi.” Ôn Đình Trạm không để ý lắm.
Dạ Dao Quang cũng không có nhiều lời nữa, chính như lời nói Ôn Đình Trạm, không có người dám giết hộ vệ đích thân bệ hạ phái đi, trừ phi Bát Mân thủy sư Đề đốc muốn tạo phản. Hơn nữa, nàng còn rất chờ mong những người này sẽ có bộ dáng gì, nàng chưa từng thấy ai có mưu ngầm mà qua được Ôn Đình Trạm.
Nàng phải về gian phòng được chuẩn bị trước, tắm rửa thay đổi xiêm y sạch sẽ trước đã sau đó mới chạy tới trước mặt Ôn Đình Trạm: “Thế nào, đã tra ra chưa?”
Ôn Đình Trạm dời phong thư trên tay, nhướng mày hỏi: “Tra cái gì?”
“Đừng giả ngốc với muội, chàng không đi tra Tiểu Lục bọn họ bị giam ở nơi nào sao?” Dạ Dao Quang hừ lạnh.
“Vào sảnh nội Bát Mân phủ, ta đã nhận được tin tức.” Ôn Đình Trạm bỏ thư xuống, “Mấy người Tiểu Lục bị Tuyền Châu tri phủ bắt giam.”
“Với tội danh gì?” Muốn bắt giam người, phải có tội danh mới đúng.
“Tội danh còn không rõ.” Ôn Đình Trạm khóe môi hồng nhuận xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, “Cường đoạt phụ nữ đàng hoàng bất thành, ác sinh từ trong gan, có ý đồ giết người.”
Ánh mắt liễm diễm hoa đào của Dạ Dao Quang nhíu lại: “A, đây là muốn chơi lớn sao.”
“Là bỏ một bước sau tiến.” Ôn Đình Trạm bật cười.
“Tuyền Châu tri phủ có lai lịch thế nào?” Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút hỏi, “Cá mè một lứa?”
“Ngược lại không phải vậy.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Tuyền Châu tri phủ này là cố nhân của chúng ta.”
“Cố nhân?” Dạ Dao Quang nỗ lực suy nghĩ một chút, nhưng cũng không có nhớ được bọn họ còn có một cố nhân ở quan trường, “Chẳng lẽ là Ngụy Lâm?”
Ngụy Lâm cùng với Ôn Đình Trạm sáu năm vào sĩ, có thể do nhà Ngụy Lâm là thương hộ, không quá khả năng nhanh như vậy liền ngồi được chức tri phủ.
“Sầm Phong!” Ôn Đình Trạm phun ra hai chữ.
Điện quang trong mắt chợt lóe, không phải Dạ Dao Quang trí nhớ tốt mà là sự tình Sầm Phong rất đặc biệt. Hắn chính là lúc trước cùng thê tử ở Vĩnh An tự đã có sáu nữ nhi, trong bụng còn ôm thêm một đứa nữa, mời Dạ Dao Quang bói toán một quẻ, sau này đưa cho Dạ Dao Quang hai trăm hai lượng nhưng Dạ Dao Quang chỉ lấy một trăm lượng, Sầm cử nhân.
Sầm Phong so với Ôn Đình Trạm vào sĩ sớm hơn chín năm, lúc Dạ Dao Quang gặp gỡ hắn chính là năm thứ năm, thi đỗ tiến sĩ hai bảng. Bất quá mười năm trước Sầm Phong cũng đã gần ba mươi tuổi, bây giờ chỉ sợ cũng bốn mươi tuổi. Chín năm ngồi trên chức tri phủ, ngược lại cũng nói khó đi qua.
“Chúng ta nhớ được hắn, nhưng chưa chắc hắn nhớ được chúng ta.” Thời gian qua lâu như vậy, năm đó nàng tuy rằng có ân chỉ điểm cho Sầm Phong, nhưng vẫn là thu tiền, phần này ân tình, Sầm Phong không nhận cũng nói được a.
- ---
Rose: Đợt này mình hơi bận nên ra chương chậm chút nha mọi người!