“Phu nhân có chuyện gì vui, sáng sớm đã nhìn chằm chằm vi phu như vậy.” Để không ảnh hưởng tới ánh nhìn chuyên chú của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tối đen trầm tĩnh nhìn thẳng vào đồng tử của nàng.
“Ăn không được ăn, còn không cho xem sao?” Dạ Dao Quang không vừa ý ngồi dậy.
Ôn Đình Trạm cũng theo sát sau ngồi dậy, theo thân thủ ôm lấy Dạ Dao Quang, cằm đặt ở bờ vau nàng: “Dao Dao nghĩ như vậy sao?”
Dạ Dao Quang sắc mặt giận dữ, đẩy khuỷu tay ra sau không chút lưu tình, không để ý tới âm thanh kêu rên vì đau của Ôn Đình Trạm, tránh thoát khỏi hai cánh tay hắn, xoay người đứng lên.
Ôn Đình Trạm vì phản ứng của nàng, tâm tư kiều diễm cứ như vậy tán đi, cúi đầu nhìn nơi để Dương châu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Dạ Dao Quang, Âm châu đâu?”
“Ở trong tay muội, chàng làm chi hỏi cái này?” Dạ Dao Quang một bên mặc quần áo ngoài, một bên hỏi.
“A, Mạch đại ca đề cập qua hắn muốn mượn dùng một chút Âm châu.” Ôn Đình Trạm đem lý do đẩy lên người Mạch Khâm.
Hắn nhớ Ma quân từng đề cập qua, tập hợp âm dương đôi châu, có thể giúp hắn ngưng hồn. Đến lúc đó lại bắt chước Kim Tử đuổi theo miếng thịt nhân sâm.
Ở Lưu Cầu xa xa, Mạch Khâm không hiểu vì sao đánh một cái hắt xì, mà bởi vì Tuyết Vực đang ở trên người Mạch Khâm, Kim Tử cũng ở cùng Mạch Khâm như hình với bóng, thân thể Kim Tử không hiểu cũng run lên, luôn cảm thấy có người đánh vào chủ ý của nó. Không khỏi hồ nghi nhìn xung quanh, chẳng lẽ có người muốn cướp Tuyết Vực?
“Trước chàng thế nào cũng không nói, muội trực tiếp hỏi Mạch đại ca là được.” Dạ Dao Quang mặc xong xiêm y liền đem quần áo Ôn Đình Trạm ném cho hắn.
“Là tin tức hai ngày trước mới truyền đến.” Động tác mặc quần áo tao nhã, Ôn Đình Trạm trôi chảy nói.
“Được rồi, khi nào chúng ta tới Lưu Cầu, muội sẽ đưa cho Mạch đại ca.” Dạ Dao Quang gật đầu tỏ vẻ nàng đã hiểu, tiếp theo nói, “Cũng đã được một vài ngày, tại sao đám người Hà Định Viễn còn chưa đến nơi?”
“Sớm đã được thả ra, chẳng qua ta an bài cho bọn họ đi làm việc khác.” Ôn Đình Trạm hướng tới Dạ Dao Quang giải thích.
“Thiếu gia, Lã đại nhân đến.” Thanh âm của Vệ Kinh từ bên ngoài vang lên.
Dạ Dao Quang nhướng mày: “Sớm thật.”
“Đi thôi, dùng bữa.” Ôn Đình Trạm cũng không lập tức đi gặp Lã Tuấn, mà đợi sau khi rửa mặt, nhường Vệ Kinh đưa Lã Tuấn mời đến đại đường, cùng dùng bữa chung.
Lã Tuấn tất nhiên cũng đã dùng bữa, Ôn Đình Trạm cũng không miễn cưỡng, cùng Dạ Dao Quang chậm rãi ăn xong mới đúng ở một bên Lã Tuấn nói: “Lã đại nhân sáng sớm tới đây, không biết là có chuyện gì?”
“Hôm qua Ôn đại nhân đi tới quân doanh, chưa tuần tra chiến thuyền cùng chiến hạm, thứ này chính là vũ khí quan trọng nhất của thủy sư, ngày thường đều phải sắp xếp giấu kín, cần phải nhận lệnh bài của đề đốc đại nhân mới có thể tuần tra.” Lã Tuấn quả nhiên tìm được một lý do chặn trước, “Đêm qua chúng ta đi có hơi vội vàng, là ta sơ sẩy đã quên theo lệnh bài của đề đốc đại nhân. Cho nên, hôm nay sáng sớm tìm đề đốc đại nhân, hết thảy đã bị tốt, Ôn đại nhân có thể lại đi theo ta một chuyến?”
“Vô quy củ bất thành phạm vi, nếu đây đã là quy củ của quân doanh thủy sư, người nào đó tự nhiên cũng phải nhập gia tùy tục. Nhưng đã làm phiền Lã đại nhân lại tìm đến một chuyến. Lã đại nhân, mời.”
Lã Tuấn khách khí đáp lại, đưa theo Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang tiếp tục một chuyến tới quân doanh. Đã nhìn qua hàng trăm chiếc thuyền hạm kia, Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng không cần nhất nhất đi kiểm tra, chỉ tùy ý đi một chuyến.
Bản triều không có cấm biển, bây giờ chiến thuyền so với chính sử tiên tiến hơn rất nhiều, cơ bản đã không có cung, nỏ, đao, thương chờ vũ khí, toàn bộ đều đã là hỏa khí. Đứng ở trên sàn tàu, Dạ Dao Quang có một chút rung động.
“Nghe nói Ôn đại nhân chính là Võ trạng nguyên, bệ hạ lại phái Ôn đại nhân đến doanh trại thủy sư chúng ta làm giám quân, nói vậy chắc kỹ năng bơi của Ôn đại nhân vô cùng tốt, không bằng cho chúng ta được chứng kiến.” Lúc này một giọng nói lớn tiếng truyền tới.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm quay đầu, nhìn thấy một hán tử râu quai nón mặc chiến giáp, căn cứ đồ hắn mặc có thể thấy được, hắn có quan hàm tướng lãnh, phía sau theo không ít người.
“Đại bang tử, ngươi nói mê sảng gì thế!” Lã Tuấn nhíu mày quát lạnh, “Thời tiết cực hàn, thưởng thức kỹ năng bơi cái gì. Thời tiết này nước lạnh không nói, trong nước còn có không ít độc vật, Ôn đại nhân từ nhỏ cũng không sinh ra ở lâm hải.”
“Đại nhân, trời lạnh cỡ nào không phải chúng ta mỗi ngày cũng đều phải xuống nước huấn luyện.” Người được xưng là đại bang tử không vừa ý nói lớn, “Ôn đại nhân thông kim bác cổ sao, việc nhỏ như vậy làm sao có thể làm khó Ôn đại nhân, vả lại chức giám quân đề đốc của đại nhân cũng là có quyền chỉ huy, nếu ngay cả kỹ năng bơi của Ôn đại nhân đều không thể thuyết phục chúng ta, khi đại chiến nổ ra, đề đốc đại nhân cũng không rảnh phân thân, chúng ta làm sao dám đem tánh mạng giao nhờ cho Ôn đại nhân?”
“Đại bang tử!”
Lã Tuấn đang muốn quát lạnh, Ôn Đình Trạm đi nâng tay ngăn lại: “Ngươi muốn kiểm tra kỹ năng bơi của ta sao?”
“Tiểu nhân bất tài, chỉ có kỹ năng bơi là còn có thể đem ra sử dụng, nếu Ôn đại nhân không phiền, cùng tiểu nhân lĩnh giáo một phen.” Đại bang tử làm một cái quân lễ với Ôn Đình Trạm.
“Bản quan cũng đang muốn nhìn thủ hạ tướng sĩ của thủy sư đề đốc có bao nhiêu năng lực.” Ôn Đình Trạm ánh mắt đảo qua toàn bộ người đang đứng, “Các ngươi còn có ai có chất vấn đối với sự ủy nhiệm của bệ hạ cứ đề xuất một thể, bản quan sẽ không để bất kỳ suy nghĩ nào làm nhục thánh mệnh.”
Ôn Đình Trạm bỗng chốc lên cao giọng. Ôn Đình Trạm là được bệ hạ lệnh đến, bọn họ hoài nghi Ôn Đình Trạm, không phải chính là hoài nghi bệ hạ sao?
Những người này đều là vũ phu, tự nhiên không biết phản bác lại Ôn Đình Trạm như thế nào.
Lã Tuấn liền lên tiếng: “Ôn đại nhân không cần để ý, bọn người này chưa từng đọc qua văn thư, không biết nặng nhẹ, nếu có chút lời nói không thích hợp, mong Ôn đại nhân bao dung.”