“Một tháng...” Thượng Ngọc Yên thấp giọng nỉ non.
“Một tháng.” Ôn Đình Trạm nhấn mạnh lại một lần, “Thượng cô nương hiểu lẽ như thế thì cũng nên biết, đây là thời hạn bản quan có thể cho ngươi dài nhất, cũng là cơ hội duy nhất của ngươi.”
“Vâng.” Thượng Ngọc Yên không đồng ý cũng không được, ở dưới tình huống Lưu Cầu đã bị hàng phục, Ôn Đình Trạm có thể trì hoãn bệ hạ luận công ban thưởng một tháng, đích xác đã là thời hạn dài nhất, “Thiếp sẽ dồn hết sức lực để làm.”
Sau đó, Thượng Ngọc Yên hành lễ, không tiếng động rời khỏi.
Dạ Dao Quang nhìn thiếu nữ trong bộ lụa mỏng trắng thuần, nàng không đưa theo thị nữ, cảm giác ngay cả tờ giấy cũng khó chống đỡ, dưới từng vụn tuyết, chậm rãi rời khỏi, lặng yên không tiếng động.
“A Trạm, chàng vì sao cho nàng ấy thời gian một tháng?” Dạ Dao Quang lo lắng nhìn Ôn Đình Trạm.
Thu phục Lưu Cầu, chuyện này đối với Hưng Hoa đế đã tuổi xế chiều mà nói, cực kỳ có ý nghĩa, Hưng Hoa đế khẳng định khẩn trương muốn chiêu cáo thiên hạ, làm sao có thể cho phép Ôn Đình Trạm chậm chạp không hồi triều? Hơn nữa hiện tại cái tên Ôn Đình Trạm quả nhiên đã là vang vọng thiên hạ, sự tích về hắn lại thêm một bút truyền sắc thái. Hiện tại có vô số người hâm mộ cùng ghen ghét, không biết bao nhiêu người chờ bắt nhược điểm của hắn.
“Dao Dao đã quên, Hòa Thị Bích hiện nơi nào không rõ...” Ôn Đình Trạm nở nụ cười vô hại.
Dạ Dao Quang khóe môi co giật, cuối cùng nhịn không được phun ra hai chữ: “Vô sỉ.”
Hòa Thị Bích ở trong tay Tiểu Lục, chuyện này ngoại trừ Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cùng Mạch Khâm còn có Lục Vĩnh Điềm đang ở bên ngoài, thêm cả con khỉ Kim Tử kia biết. Xem như là Lưu Cầu không biết Hòa Thị Bích ở nơi nào, Thượng Ngọc Yên có thể đoán được là Ôn Đình Trạm đánh cắp, nhưng cũng không có chứng cớ.
Bệ hạ tấn công Lưu Cầu lấy lý do vì Hòa Thị Bích, hơn nữa Hòa Thị Bích ý nghĩa tượng trưng bất đồng, có thể nói việc này nếu là không thành công mang về Hòa Thị Bích, đối với bệ hạ mà nói sẽ sinh ra tiếc nuối. Nếu như Ôn Đình Trạm lấy Hòa Thị Bích làm lý do, hơn nữa cam đoan có thể một tháng tìm được Hòa Thị Bích. Một tháng đổi được một kết cục đại viên mãn, bệ hạ làm sao không thể nguyện ý chờ một tháng này.
“Đây gọi là thông minh.” Ôn Đình Trạm cười đắc ý, lộ ra hai cái lúm đồng tiền mê người.
“Đúng, thông minh, chàng nhân cơ hội ôm công tích cho chính mình.” Dạ Dao Quang quả thực đối với Ôn Đình Trạm bội phục đầu rạp xuống đất.
Truy tìm Hòa Thị Bích, chẳng những có thể xóa đi sự việc hắn phái Lục Vĩnh Điềm trộm Hòa Thị Bích, còn có thể vì Thượng Ngọc Yên tranh thủ một tháng thời gian giao dịch, đợi đến khi hắn đem Hòa Thị Bích trở về, cái này không phải là công lao đơn thuần, thật sự là một công ba được.
“Không, là một lần bốn được.” Phảng phất đoán được suy nghĩ của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm đưa ra bốn ngón tay.
“Còn cái gì?” Dạ Dao Quang không khỏi hỏi.
“Chúng ta muốn truy tra Hòa Thị Bích a, tất nhiên không thể ở lại đảo Lưu Cầu, vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận đi vô danh đảo.” Ôn Đình Trạm cười tủm tỉm nói, “Nếu như chúng ta sớm khải hoàn hồi triều, ta và phu nhân chẳng phải sẽ phải tách ra?”
Dạ Dao Quang có thể tự do, nhưng hắn không phải, cần lý do để quang minh chính đại cùng Dạ Dao Quang một đạo biến mất mười ngày hay nửa tháng. Hắn cùng Dạ Dao Quang tách ra, tư vị này lúc ở Âm Dương cốc ba năm, hắn đã nếm đủ, cuộc đời này không muốn xảy ra lần thứ hai.
“Cho nên, chàng để Tiểu Lục đi ăn cắp Hòa Thị Bích, là sớm đã có ý định này!” đôi mắt đẹp của Dạ Dao Quang trợn trừng, “Vậy chàng chẳng phải là lại tay không để Thượng Ngọc Yên làm sói trắng...”
Mặc kệ Thượng Ngọc Yên có cầu Ôn Đình Trạm hay không, Ôn Đình Trạm sớm đã lên kế hoạch một tháng sau mới khải hoàn hồi triều, mục đích là vì cùng nàng đi xem vô danh đảo.
“Vật tới tay thì phải dùng thôi.” Ôn Đình Trạm khóe môi ý cười càng đẹp lạ lùng.
“Chàng vô sỉ thế này muội nhất định phải ghi lại.” Dạ Dao Quang thân thủ che mặt, người thế này tuyệt đối không phải nàng nuôi ra, đây là trời sinh, nàng cũng không dạy người này.
“Ôi, người khác luôn nâng ta lên, chỉ có phu nhân là hạ thấp ta a.” Thở dài một hơi, Ôn Đình Trạm có chút u oán thở dài.
Chịu không nổi bộ dáng oán phu của hắn, Dạ Dao Quang nhéo má: “Này thì hạ này.”
“Dao Dao, tim ta bị nàng gây thương tích lớn lắm rồi, nàng bồi thường ta thế nào.” Ôn Đình Trạm không biết xấu hổ thân thủ ôm lấy eo Dạ Dao Quang, đầu tựa vào bên hông của nàng.
Dạ Dao Quang nhanh chóng đánh mạnh vào cánh tay đang để ở thắt lưng nàng, nói lảng sang chuyện khác: “Chàng nói xem, thời gian một tháng, Thượng Ngọc Yên có thể đủ giết sạch Mật Nhược tộc không?”
Dạ Dao Quang quả thực không thể tin được, Thượng Ngọc Yên phải làm như thế nào mới có thể thành công.
“Không thể cũng phải có thể.” Ôn Đình Trạm ngữ khí hàm chứa chờ mong, “Nàng biết bốn năm trước Hàm U ở Bồng Lai ngã xuống, chuyện này không đơn giản.”
Có thể tra được Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang bốn năm trước ở Bồng Lai này không khó, hành tung luôn là không có khả năng che giấu, nhưng Thượng Ngọc Yên thân là Lưu Cầu quận chúa, nàng không phải người Mật Nhược tộc, chuyện trọng yếu như vậy nàng cũng có thể biết, đó là bởi vì nàng có quan hệ với người ở Mật Nhược tộc, hơn nữa thân phận người này ở Mật Nhược tộc không thấp. Bởi vậy, nàng hẳn là đối với Mật Nhược tộc rõ như bàn tay.
Hơn nữa, Thượng Ngọc Yên vừa nhìn không phải là người tùy tiện nói bậy, nếu không phải chuyện nàng nhất định nắm chắc, nàng sẽ không mở miệng với Ôn Đình Trạm.
“Thượng Ngọc Yên đối với Mật Nhược tộc chỉ sợ cũng có hận.” Dạ Dao Quang than nhẹ.
Thời điểm ở Lưu Cầu, Mật Nhược tộc lấy thân phận tu luyện giả cường thế khống chế Lưu Cầu vương thất, làm bọn họ không thể tự chủ trong chính việc của mình. Khi đại quân triều đình đã đến, Mật Nhược tộc lại lấy lý do tu luyện giả không thể tham dự phân tranh thế tục, từ chối giúp đỡ bọn họ. Phải biết rằng chiến tranh liên quan đến sinh tử của vô số người, đây chính là đắc tội nghiệt rất lớn. Những gì có lợi Mật Nhược tộc đều chiếm hết, hơn nữa nếu như không phải Mật Nhược tộc đối với Ôn Đình Trạm là tâm họa lớn, Ôn Đình Trạm nào đến nỗi sốt ruột xuống tay với Lưu Cầu nhưu thế?
“Có hận, khả năng có đủ cũng là động lực.”
Hận ý là có thật, còn có Ôn Đình Trạm tận lực chỉ đường. Năm đó, hắn cùng Dạ Dao Quang ở Lưu Cầu cố ý để Thượng gia thấy rõ bộ mặt của Mật Nhược tộc. Miệng thì tự xưng là lánh đời gia tộc mà né tránh, ép Thượng gia đi tới bước cuối cùng thỏa hiệp cúi đầu với triều đình.
Kể từ đó, Thượng Tường hay thậm chí toàn bộ Thượng gia đã nảy sinh bất mãn đối với Mật Nhược tộc. Sáu năm này, Lưu Cầu lớn mạnh, bọn họ là tay không dấu vết đối phó Mật Nhược tộc, có thể còn đưa tay duỗi sâu vào trong Mật Nhược tộc. Chẳng qua, Mật Nhược tộc xưa nay khinh thường phàm nhân, không có phát hiện.
“Chính mình tạo quả đắng, chính mình ăn.” Dạ Dao Quang khinh thường cách làm việc của Mật Nhược tộc.
Đã là người tu luyện, đừng lẫn vào chuyện thế tục, không muốn cho người thế tục thay bọn họ bôn tẩu, thiếu nợ, nhưng lại nghĩ không còn, thế gian này nào có chuyện tốt như vậy?
“Chuyện Mật Nhược tộc, chúng ta không cần lại lo lắng, đi dọn dẹp một chút, lát cùng Mạch đại ca cùng đi.” Nhìn Dạ Dao Quang tức giận, Ôn Đình Trạm linh hoạt chuyển đề.