Quái Phi Thiên Hạ

chương 1087

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương Liêm Súc ngẩn ra, Dạ Dao Quang thế nhưng không chút lo lắng đưa tới trước mặt hắn: “Dạ cô nương, đây chính là bảo bối truyền kỳ.”

“Vậy thì sao?” Dạ Dao Quang hỏi lại, chợt hiểu Thương Liêm Súc ý chỉ sự tùy ý của nàng vì thế lắc đầu, “Thương tông chủ, chúng ta đã nhiều lần sinh tử hoạn nạn, từ lúc ở địa cung Côn Lôn, nhân phẩm của người ta như thế nào lại không thể tin tưởng? Vả lại, nơi này nhiều người chứng kiến như vậy, ta chẳng lẽ còn sợ Thương tông chủ có ý đồ với đồ của ta.”

Suy nghĩ một chút Dạ Dao Quang bổ sung thêm: “Hơn nữa thứ này là từ trên trời rơi xuống, ta lại không mất sức, nếu như chỉ vì một vật mà ta có thể thấy rõ tâm can của một người mà ta tin tưởng, ta lại cảm thấy rất đáng giá. Thứ này trân quý nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đồ vật, có thể có một người để tín nhiệm, nếu như phẩm hạnh có vấn đề, ta lại không biết, vậy sớm hay muộn ta cũng phải trả giá bằng cả sinh mệnh.”

“Suy nghĩ của Dạ cô nương luôn không giống người thường, nhưng lại làm cho người ta cảm giác mới mẻ cùng thán phục không thôi.” Qua Mậu than một tiếng, “Có đôi khi, thấy Dạ cô nương so với chúng ta mới là người đã sống lâu một trăm năm.”

“Hắc hắc, đó là ta biết đủ mới có thể trường nhạc, bớt đi một chút so đo, mở rộng tấm lòng thêm một chút. Thế gian này tranh đấu, xung đột, mâu thuẫn không chỗ nào là không có, bất luận người nào cũng đều không dễ tránh được, nhưng nếu có thể vô tâm suy nghĩ thì vì sao phải ép buộc chính mình?” Liền giống vậy câu nói kia ‘Rủi ro tiêu tai’, tiền đánh mất không quay trở lại nhưng người đời sẽ xem đó chính là thay người ngăn cản tai nạn (rose: tương đương với câu nói của Việt Nam “của đi thay người”). Đây không phải là lừa mình dối người, mà là để chính mình không rơi vào cảnh tâm ma thống khổ.

Nhân sinh tại thế, ai mà không có thời điểm lưỡng nan khó vượt, gian khổ không như ý? Nếu như một khi gặp phải, trách cứ này, trách cứ cái kia, cảm thấy người trong thiên hạ đều đối lập với ngươi, không đưa tay tương trợ, vậy thì thật lãng phí thanh xuân cùng sinh mệnh. Nàng tin tưởng, mọi sự đến và đi đều là duyên phận, không cần phải cưỡng cầu.

Giống như Mặc Hành cố sức truy lùng bảo vật, nhưng bảo vật lại rơi vào tay nàng, vậy chính là duyên của nàng. Nàng có thể giao cho Thương Liêm Súc vì lợi ích lớn hơn nữa, nếu như bởi vậy mà đồ bị mất đi, nàng cũng không có tư cách đi oán trách người khác, đương nhiên nàng cũng sẽ không thể tự trách mình, chỉ là vật không thuộc về nàng mà thôi.

Có Thiết hút linh này là thu hoạch nhỏ nhưng bọn họ cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục đi sâu vào đảo. Nhưng một ngày này nhất định không yên bình, tuy rằng bọn họ rất nhanh kéo giãn khoảng cách với Mặc tộc, sau đó cũng không gặp gỡ, nhưng tới giữa trưa, bọn họ lại thấy được thi cốt của bốn tộc người.

“Là âm độc.” Mạch Khâm ngồi xổm xuống, nhìn hai cỗ thi thể ngang trước mặt, nhưng không giống loại độc ngày hôm qua ăn mòn toàn bộ xương côt, một chút cũng không dư thừa, chỉ còn một màu đen, loại độc này lại trực tiếp làm da thịt hư thối, chỉ còn lại một chút dính vào xương, nhìn hết sức ghê rợn.

“Chẳng lẽ trong bụi cỏ này có độc vật gì mà chúng ta không biết?” Trước mặt bọn họ bao phủ loại cỏ xanh biếc cao đến đầu gối, trong loại cỏ này rất dễ có rắn độc ẩn náu. Hơn nữa trên đảo này, khí Ngũ hành căn bản không làm kinh động được chúng, giống như người bay thiêu thân họ gặp lúc trước.

“Bên kia còn có một con đường, chúng ta qua xem.” Qua Mậu nhìn bên cạnh cách không xa lắm có thể nhìn thấy tận cùng rừng cây nhỏ, vừa đúng chỉ cần vòng qua bụi cỏ này có thể đi thẳng tới phía trước.

Rừng cây là một loại cây màu vàng, hơi có chút cảm giác cuối mùa thu, bất quá sắc màu sáng hơn rất nhiều. Nhưng khoảng cách giữa các cây rất lớn, xem ra tương đối an toàn.

“Các vị trưởng lão, các vị có biết loại cây này?” Ôn Đình Trạm đột nhiên mở miệng nói.

Mấy người đều lắc đầu, Vân Dậu không khỏi hỏi: “Ôn công tử hoài nghi rừng cây có vấn đề?”

“Vân trưởng lão, các ngươi xem cỏ này cao tới gối, nguy hiểm gì đều nhìn không ra, mà trong rừng cây cự ly cách nhau rộng như vậy, vì sao người bốn tộc chọn đi qua bụi cỏ mà không đi vào rừng cây?” Ôn Đình Trạm đưa ra nghi vấn.

Nếu như là bọn hắn tới trước, nơi này không có thi cốt, bọn họ đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, chỉ sợ cũng sẽ không lựa chọn đi qua bụi cỏ, người bình thường đều sẽ chọn đi qua rừng cây mới đúng.

“Chuyện này...” Trong lúc nhất thời, Vân Dậu cũng không nghĩ ra.

“Nếu như đem ra so sánh, trong rừng cây có thể có nguy hiểm.” Dạ Dao Quang nhìn hai hướng, bụi cỏ sâu thẳm, bọn họ không thể ngự không mà đi, một khi trong bụi cỏ thật sự có hang ổ của rắn, trùng hay chuột kiến, chân một bước đi vào, chỉ sợ muốn chạy cũng chạy không kịp.

Đạo lý này bọn họ đều biết, nhưng người Mặc tộc lại lựa chọn đi qua bụi cỏ mà không phải là rừng cây, thật có chút quái dị, chỉ có thể có nguyên do là người Mặc tộc đã phát hiện bên trong rừng cây tồn tại thứ còn nguy hiểm hơn so với bụi cỏ này.

“Chúng ta nên chọn con đường nào?” Hai con đường, bọn họ buộc phải chọn một, hai con đường đều nguy hiểm như vậy, thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào.

“A Trạm có hoài nghi người Mặc tộc muốn hãm hại chúng ta?” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm trong lòng có tương thông, nàng bỗng chốc nghĩ đến ý tứ câu nói của Ôn Đình Trạm.

Có lẽ người Mặc tộc lựa chọn đầu tiên là đi qua rừng cây, nhưng ở trong rừng cây gặp nguy hiểm, cuối cùng buộc phải lui ra nhưng cố ý để thi thể tộc nhân của bọn họ để ở bên ngoài bụi cỏ, chính là làm cho bọn họ không đi qua bụi cỏ này.

“Không ngoại trừ khả năng này.” Ôn Đình Trạm cười nói với Dạ Dao Quang.

“Mà nếu như bên trong bụi cỏ thật sự có nguy hiểm thì thế nào?” Dạ Dao Quang nhìn bụi cỏ cap rppmhk, nếu đổi lại là nơi có thể nhìn thấu, người ta sẽ cảm thấy an tâm nhưng nếu là ở đây, gì cũng không thấy, làm cho người ta không rét mà run. Nàng quay sang hỏi Kim Tử, “Ngươi có thể thấy được bên trong có độc vật hay bên.”

“Ô ô nha.” Kim Tử hai bên đều chỉ chỉ.

Dạ Dao Quang trừng mắt: “Kim Tử nói, hai con đường đều có, nhưng là vật thế nào nó lại không biết.”

“Chúng ta chọn đường rừng đi.” Do dự hồi lâu, Mạch Khâm lật mở lòng bàn tay, bên trong có tám cây ngọc trâm dài nhỏ, mỗi cây trâm tràn ngập một cỗ mũi mùi gây gây.

Trâm vừa được rút ra. Dạ Dao Quang liền nghe thấy tiếng kêu tê tê truyền đến từ phía bụi cỏ. Không hề có gió nhưng bụi cỏ bắt đầu lay động, rất rõ ràng là bên trong có vật gì đang chuyển động, mọi người nhanh chóng thối lui thật xa.

“Đây là khối dược ngọc ta ngẫu nhiên có được, sau đó ngâm qua nhiều loại dược liệu, đối phó xà trùng chuột kiến rất hữu hiệu, chúng ta mỗi người đeo một chiếc.” Mạch Khâm một bên giải thích, một bên đem đồ đưa cho mọi người.

Vừa mới chứng kiến tận mắt, mọi người làm sao có thể không tin tưởng công dụng của cây trâm ngọc này, vội vàng mỗi người cầm một cái tùy ý cài lên đầu.

“Ô ô nha.” Kim Tử sau khi cài lên đầu nó, còn nhìn Dạ Dao Quang lắc trái lắc phải, ý hỏi Dạ Dao Quang nhìn xem nó có đẹp hay không.

“Ngươi đừng quay qua lại kẻo rơi xuống.” Dạ Dao Quang đột nhiên nở nụ cười xấu xa, sau đó lấy ra một chiếc thun cột tóc* (rose: thời đấy có thun chưa nhỉ, chưa có thì chắc dạng vải cột gì đó nha mn), “Lại đây, ta buộc cho ngươi một cái đuôi ngựa, như vậy trâm ngọc sẽ không bị rơi xuống.”

Kim Tử luôn cảm thấy Dạ Dao Quang sẽ không có ý tốt gì với nó, vừa nghe xong liền muốn chạy, cũng chạy không thoát khỏi ma trảo của Dạ Dao Quang, cuối cùng chỉ có thể nhận sự hành hạ của Dạ Dao Quang, ở ngay giữa trán nó buộc túm một cái đuôi gà, bộ dáng làm mọi người buồn cười miễn bàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio