Quái Phi Thiên Hạ

chương 1096

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Đình Trạm hơi thở vừa động, tựa hồ ngửi thấy một cỗ mùi gay mũi, hít sâu một hơi, giống y hệt mùi khi mới tiến vào, tức thời biến sắc: “Không tốt! Giống như cửa vào!”

Mọi người đồng loạt tim đập nhỡ một phách, vội vàng quay đầu nhìn lãi, dõi mắt nhìn về nơi xa không ngờ cửa đá rất rất nặng kia đổ xuống dưới! Cửa kia lung lay dưới những bánh răng xoay tròn, rơi xuống với tốc độ dị thường, mọi người đang cách cửa cực xa, căn bản không kịp trở về, hơn nữa cửa đá kia chỉ sợ nặng vạn cân, xem như tất cả tu luyện giả ở đây cùng chống đỡ, cũng chưa chắc có thể chịu đựng được.

“Ầm” một tiếng động lớn nổ ra, mặt đất dưới chân một trận run run, đường ra duy nhất bị phong kín hoàn toàn,

Trong lúc nhất thời mọi người sắc mặt như tro tàn, bọn họ bị nhốt tại cái đường thông thiên này, đi đến bước này cũng không có đường rút lui, mọi người mới hiểu rõ dòng chữ ghi trên cửa đá “muốn sinh trở ra, muốn chết đi vào”.

Mặc Như Vân suy nghĩ một chút, cố gắng trấn định nói: “Cho rằng như vậy có thể vây khốn chúng ta sao? Vách núi này đối với người tu luyện chúng ta cùng đậu phụ không khác nhau là mấy, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không địch lại đảo này, không cần tới nửa ngày, cũng có thể đào ra một thông đạo!”

Dạ Dao Quang sắc mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhìn rồi buông ra một câu: “Ngu xuẩn.”

Nhìn đến cửa đá vĩ đại kia có đến mà không có về, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy mình có chút thất sách, tài năng bài bố cơ quan của Nguyên quốc sư chỉ sợ đã đến mức cực kì khủng bố, thế nhưng có thể tạo ra một thông đạo như vậy, giống như một cái đầu và một cái đuôi xà, sau lưng còn có bánh răng người khác không thể phát hiện.

“Cẩn thận.”

“Mọi người chú ý!”

Cơ hồ giọng nói Ma quân vừa vang lên trong đầu Ôn Đình Trạm, sắc mặt hắn liền biến đổi, hô lớn một tiếng rồi nhanh chóng ôm lấy cổ Dạ Dao Quang, thân hình thon dài gắt gao bao bọc lấy nàng, đem Dạ Dao Quang bảo hộ giữa vách tường thạch bích cùng khuôn ngực rắn chắc của hắn, toàn bộ âm phong trong điện bỗng dưng khuếch đại gấp đôi, vô số đạo gió lạnh từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ tiến vào, từng đạo trận gió giống như dao sắc lướt qua.

Ôn Đình Trạm lấy ra Dương châu đang khống chế Ma quân, một cỗ khí cương dương bao phủ hắn cùng Dạ Dao Quang, vô số Âm sát chi khí hình thành như những mũi tên phóng tới bị khí cương dương mãnh liệt trừ khử vô hình.

Phốc phốc!

Gióng như tiếng đao kiêm đâm xước da thịt vang lên.

Vài người không kịp né tránh bị trúng vài “đao” cắt, máu tươi tung bay, bọn họ đều là tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng dùng khí Ngũ hành hộ thể cũng không có chút tác dụng. Đống châu báu kia ở dưới gió âm phong mở rộng ra, một dòng nước hóa thi chảy tràn trên mặt đất, lập tức mọi thứ trên đất đều bị ăn mòn từng tầng.

Một màn kinh hãi như vậy, các trưởng lão tu vi cao hơn những người khác nhanh chóng vận khí bảo vệ những người tu vi thấp trong góc.

Chong đèn bị thổi làm không dừng lay động, nhưng không tắt, cái bóng dưới chân không ngừng lóe ra, lúc sáng lúc tối, ở trong hoàn cảnh như vậy, đại điện tựa hồ cũng đang bắt đầu chuyển động! Chính xác như tiến vào điện Diêm Vương, quỷ dị vạn phần làm mọi người kinh hồn. Đột nhiên có một đạo tiếng cười như từ xa xưa vọng lại, lại lộ ra vài phần đắc ý không biết tới từ hướng nào, thanh âm to rõ, tựa như tiếng một người sống ngay cạnh bên tai, toàn bộ trong hang động đều là tràng cười, nhưng tiếng cười kia không phải của bất kỳ ai ở đây. Thanh âm bất thình lình lại còn quỷ mị, mọi người chỉ cảm thấy não bị tiếng cười vang trấn động, da đầu tê dại. Một cỗ lãnh ý chạy dọc sống lưng làm cả người lông tơ dựng đứng,

Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, không ngờ ở đây còn có người sống!

Mặc Như Vân sắc mặt nhăn nhó khẽ kêu lên: “Người nào giả thần giả quỷ! Ra mau!”

Nhưng mà người nọ lại như không nghe thấy mà vẫn tiếp tục trận cười dài hồi lâu, một lúc sau mới dừng lại.

“Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm, ta muốn xem xem các ngươi phá thế cục này như thế nào, ha ha ha ha...”

Là Nguyên Dịch!

Vốn dĩ lúc đầu không nghe ra được chính là vì giọng của Nguyên Dịch bị gió âm lãnh thay đổi âm sắc.

Vừa nghe lời ấy, mọi người không khỏi nhất loạt cùng nhìn về phía Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.

Mặc Như Vân trực tiếp bén nhọn chất vấn: “Các ngươi câu kết ám hại chúng ta!”

Dạ Dao Quang vô cùng xem thường: “Mặc đại tiểu thư ngươi là đại nhân vật nào chứ, đáng giá để ta dùng tánh mạng hãm hại ngươi sao. Hơn nữa các ngươi chớ quên, là các ngươi cầu ta mở ra cửa đá! Còn có, trên đảo này, cũng không phải là ta cầm đao buộc các ngươi đến!”

Mặc Như Vân há mồm muốn phản bác, lại hoàn toàn tìm không ra lời để nói.

Lúc này giọng nói của Nguyên Dịch tiếp tục truyền đến: “Ha ha ha, Ôn Đình Trạm, không phải ngươi thông minh sao? Nói thật ra, nhiều năm như vậy ta khó gặp được một đối thủ tương xứng như vậy, không có một chút tu vi, lại có thể liên tiếp làm ta bị áp chế, ngươi chết, ta cũng thấy đáng tiếc...”

Phảng phất than dài một tiếng, tiếng thở dài còn chưa dứt, bỗng dưng ba cửa thông đạo trước mặt bọn họ có gió lạnh thổi tới, ngay sau đó thanh âm Nguyên Dịch lại lần nữa vang lên: “Ta cho ngươi ba con đường, một con đường sống, một đường chết, một đường có thể truy ra ta. Sống hay chết là do ngươi lựa chọn.”

Gió lạnh quay về, lại không lời hồi âm.

“Hắn đi rồi.” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên nói khẽ với Dạ Dao Quang.

Đây là nói Nguyên Dịch đi rồi.

“Nhất định có cửa ra, Nguyên Dịch nếu như ở bên ngoài không thì không có khả năng thanh âm có thể truyền vào, vậy hắn chỉ có thể ở bên trong. Nếu hắn có thể đi ra, kia nhất định có cửa ra.” Dạ Dao Quang nhanh chóng bình tĩnh nói. Ba con đường này, trực giác Dạ Dao Quang mách bảo một con đường sống cũng không có. Nàng không tin Nguyên Dịch, không chừng là muốn chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ.

Bỗng chốc mọi người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, bọn họ cũng cảm thấy suy nghĩ này rất có lý.

“Không, giọng nói của Nguyên Dịch là truyền từ bên ngoài đến.” Ôn Đình Trạm trầm tĩnh ôn nhuận mở lời, “Ta mới vừa nghe thấy tiếng nước.” Tiếng nước là do Ma quân ngay lúc Nguyên Dịch đang nói chuyện cảm ứng ra, dừng một chút Ôn Đình Trạm nói, “Ta tin tưởng, có một cái là sinh lộ.”

“Có tiếng nước là có thể truy ra Nguyên Dịch.” Nếu Nguyên Dịch đứng ở bên cạnh nơi có nước truyền đến, như vậy hắn khẳng định là muốn đi đường kia. Truy theo Nguyên Dịch chưa hẳn là sinh lộ, nhưng nhất định không phải đường chết, Dạ Dao Quang nghĩ như vậy.

“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu, hắn chậm rãi nhắm lại mắt. Hồi tưởng lúc bọn họ vừa mới tiến vào, đây chính là Nguyên Dịch đã sắp xếp trước cho Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm lục lại trí nhớ ở mỗi một chỗ, bốn phía đều đánh giá rõ ràng Thời điểm hắn đứng ở bên ngoài, đích xác thật có nghe được tiếng nước, tựa hồ từ phía bên trái truyền đến, có thể là bọn hắn sau khi tiến vào, đi tiếp một đoạn rất xa, còn có cánh cửa kia, phải có bánh răng mới có thể di chuyển, bằng không sẽ bất tri bất giác lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Đến cùng đã di chuyển thế nào, góc độ ra sao, chỉ cần hơi chút lệch lạc hắn sẽ tính sai vị trí, một khi tính sai vị trí, bọn họ chết không thể nghi ngờ.

Mặc Như Vân nhìn Ôn Đình Trạm ôm lấy Dạ Dao Quang, mắt vẫn đang nhắm, hoàn toàn không biết Ôn Đình Trạm đang lâm vào trầm tư, chỉ cảm thấy Ôn Đình Trạm chui đầu vào cổ Dạ Dao Quang, giờ phút này hai người bọn họ ở trước mặt nhiều người như vậy vẫn có thể ân ái, quả thực là không biết liêm sỉ.

“Các ngươi không biết...”

“Bang!”

Giọng nói Mặc Như Vân còn chưa thoát ra khỏi miệng, một cỗ kình phong đánh tới, một cái tát thẳng mặt Mặc Như Vân, thanh âm thanh thúy của âm phong vô cùng rõ ràng. Dạ Dao Quang không hề động, bàn tay nàng thông qua Âm châu mà phát lực. Trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thông qua Âm châu mới đủ tạo ra lực như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio