Dạ Dao Quang giờ khắc này vạn phần cảm thấy may mắn, nàng do dự nhưng vẫn quyết định không tìm Mạch Khâm mà là Trường Duyên. Ban đầu đúng là chỉ suy xét trên góc độ nam nữ, nếu không nếu là nàng cùng Mạch Khâm cùng đến, chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Nếu hai người khai thổ này tu vi đều tương đương với Phân Thần kỳ, như vậy hộ pháp kia chỉ sợ là tu vi Hợp Thể Kỳ. Nếu Ma môn hiện tại chưa giải quyết xong, Đại Thừa kỳ khẳng định sẽ không địch thân ra, nếu không muốn quá chói mắt. Mà Trường Duyên đã đạt tới Đại Thừa kỳ, những người này cũng chưa chắc là đối thủ bọn họ.
Một trận chiến này, đối phương nhân số đông đảo, chỉ sợ sẽ là một trần ác chiến!
Đôi mắt Dạ Dao Quang hiện ra lãnh quang nhìn xuống đất trống phía trên, tay hai người kia tạo ra kình khí bắn ra, hai người giống như cầm một chuôi đao giống nhau ở trên hư không chém xuống mấy đao. Lập tức phía trên mặt đất nứt ra một khe thật sâu, ánh sáng màu đỏ tươi từ dưới mặt đất tràn ra như dung nham, phả lên làm gương mặt hai người phía trước đều ánh hồng.
“Ma khí rất nồng đậm!” Dạ Dao Quang hít sâu một hơi.
Phảng phất như có tiếng trái tim đập, Dạ Dao Quang bừng tỉnh, cảm thấy dưới mặt đất có một trái tim tựa hồ muốn nhảy ra làm người ta tâm kinh, mơ hồ còn có thể nghe tiết tấu phanh, phanh, phanh rất rõ ràng.
Đây là đồ vật bên dưới muốn chui từ dưới đất lên, nhưng tựa hồ bị cái gì phong ấn cho nên giãy giụa.
Nhìn đến một bó hồng mang này, người Mẫn La Tông đều vui mừng quá đỗi, toàn bộ vây quanh tiến lên.
“Hộ pháp, là Huyết anh kiếm, đúng là Huyết anh kiếm!” Một trong hai người khai thổ ức chế không được sự vui mừng.
Mặt khác người kia cẩn thận nhìn nhìn, mới sắc mặt ngưng trọng: “Hộ pháp có phong ấn.”
“Đem nó đào ra trước.” Hộ pháp hạ lệnh.
Còn lại chính là việc của những người tu vi thấp hơn. Bọn họ nhiều người, cả thảy có mười người tới, rất nhanh đem vết nứt kia đào thành một hố lớn. Một thanh kiếm màu đỏ tươi liền từ trong đất lộ ra toàn bộ diện mạo, kiếm kia cùng tên của nó không giống nhau, bề ngang chỉ khoảng hai ngón tay Dạ Dao Quang khép lại, toàn thân phiếm hồng, giống như vừa được nung rèn từ bếp lò. Chuôi kiếm thế nhưng lại khắc hoa mai, nhìn vô cùng mỹ lệ tú khí.
Dạ Dao Quang nghĩ, thanh kiếm này chỉ sợ là do một nữ tử rèn ra, không giống vũ khí mà nam tử cổ xưa thường dùng nhưng cũng không thể xem nhẹ ma khí cả người nó toát ra. Thanh kiếm tinh xảo giống như binh khí của nữ quý tộc. Phía trên thân kiếm buộc một dây xích bạc nhỏ bằng ngón út, bên trên còn có một ổ khóa. Thanh kiếm hẳn là bị dây xích này trói buộc.
“Ấn hồn khóa!” Vừa nhìn thấy dây xích cùng ổ khóa, hộ pháp kia liền kinh ngạc hô một tiếng rồi thở dài, “Quả nhiên như thế, Huyết anh kiếm trong truyền thuyết chính là binh khí của Ma hậu Ninh Anh, chính là vợ của Ma Hoàng rèn, sau này cùng Ma hậu biến mất vô tung, ấn hồn khóa chính là chi khí độc môn của Ma hậu Ninh Anh, trong thiên hạ chỉ có một cây.”
“Ấn hồn khóa này chỉ có dùng máu của Ma hậu mới có thể cởi bỏ, Ma hậu đã mất tích nhiều năm, chỉ sợ sớm đã ngã xuống, ấn hồn khóa không mở được, Huyết anh kiếm này cũng chỉ như một vật bài trí.” Một người khai thổ có chút thất vọng mở miệng.
“Tìm không được Ma hậu, vậy tìm hậu nhân của Ma hậu.” Hộ pháp khẽ cười nói, “Ma chủ hiện giờ đang đi tìm hậu nhân của Ninh Anh Ma hậu, chỉ cần tìm được liền có thể mở ra Ma Cung, tìm được công pháp chí tôn của Ma tộc —— tam thể xác và tinh thần pháp, còn có ma khí vô tận, đến lúc đó Tu Tuyệt còn dám kiêu ngạo? Một đứa trẻ con vừa mới tiến vào Độ Kiếp kỳ cũng dám khiêu chiến với ma chủ!”
Một lời này có quá nhiều tin tức, đầu tiên chính là ma chủ hiện tại đích xác suy thoái, mà người tên Tu Tuyệt muốn tranh đoạt chức vị ma chủ, ma chủ muốn trấn áp Ma tộc, phải tìm được tam thể xác và tinh thần pháp. Tam thể xác và tinh thần pháp ở Ma Cung, cũng không biết vì sao có tin tức Ma Cung cần máu của hậu nhân Ma hậu mới có thể mở.
Dạ Dao Quang sắp xếp lại chuỗi tin tức, liền thấy người Mẫn La Tông vừa khai thổ duỗi tay thành trảo tới Huyết anh kiếm.
Hắn tựa hồ vận đủ lực, nhưng tay vừa mới chạm vào chuôi kiếm, Huyết anh kiếm kia liền dao động một cỗ lực lượng mạnh mẽ, màu đỏ tươi tái nhợt dưới hai dòng điện quang đan xen lao thẳng lên trên, phảng phất như lực lượng mặc danh từ trong đất bộc phát ra. Một đường phi thẳng xẹt qua chuôi kiếm, trực tiếp đánh vào tay người nọ, từ cánh tay hắn dao động tới toàn thân.
Dạ Dao Quang kinh hãi nhìn thân thể kia bị điện quang trắng hồng đan xen trói buộc, phảng phất như một quả bóng cao su bị bóp lại.
“Lão nhị, để ý!”
Một người khác vội vàng duỗi tay muốn kéo hắn ra, nhưng hắn chẳng những không kéo được người kia ra, ngược lại cùng nhau bị hút lấy. Thân hình hai người bắt đầu bành trướng, thân thể trướng đại bị lực lượng của kiếm thổi phồng lên, nhưng người nắm chuôi kiếm làm thế nào cũng không bỏ được tay, mặt kia người bắt lấy hắn cũng không rút được, hai người cứ như vậy bay lên, như đang tròng lên chuôi kiếm!
Thấy một màn như vậy, hộ pháp kia nháy mắt duỗi tay che chắn cho toàn bộ đệ tử, cấp tốc lui về phía sau.
“Hộ pháp…… Cứu……”
“Phanh!”
Tiếng kêu cứu của người nọ còn chưa ra hết liền nổ tan xương nát thịt, bên trên bầu trời đêm chỉ dư một đoàn huyết vụ, mà người còn lại bị bắn mạnh ra ngoài, nện vào vách núi, ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng từ trong miệng tràn ra.
“Hảo cường hãn!” Dạ Dao Quang kinh hãi không thôi.
Hai người tu vi tương đương Phân Thần kỳ a, cứ như vậy một người chết hồn phi phách tán, một người trở thành phế nhân, quả thực không dám tưởng tượng lực lượng của thứ kia rốt cuộc khủng bố đến tình mức nào.
“Mặc tộc khi nào xuống dốc đến như thế, một chút quy củ cũng không có, kẻ hèn Ly thức cảnh cũng dám động tới vật của bổn hậu, thật sự là không biết sống chết!”
Dưới bầu trời đêm, một thanh âm của nữ uy nghiêm vang lên, bốn phía không có bất kỳ người nào, cũng không có quỷ, chỉ có cây huyết kiếm phiếm hồng kia.
Thanh âm kia vừa dứt, trên đầu nhọn mũi kiếm chợt lóe, kiếm liền từ dưới đất như phi đạn ra, kiếm chính mình phát ra lực lượng, phảng phất không khí đều theo lực lượng của nó mà đình trệ, không chỉ là những người Mẫn La Tông đang ở gần, ngay cả Dạ Dao Quang cách không xa cũng đều cảm giác thần hồn run lên.
Kiếm kia chợt lóe, thanh âm “phốc phốc phốc” vang lên, Dạ Dao Quang chưa kịp nhìn đến kiếm động, cổ người Mẫn La Tông đồng thời xuất huyết, ngay cả vị hộ pháp tu vi cực cao kia cũng không ngoại lệ.
Dạ Dao Quang tức khắc cảm giác không tốt, nàng lập tức muốn trốn, Trường Duyên cơ hồ nhìn đến nàng vừa động, cũng lập tức lắc mình, duỗi tay bắt lấy eo Dạ Dao Quang sau đó nhảy đi.
Trường Duyên tu vi Đại Thừa kỳ, nhưng trước mắt bọn họ hồng quang chợt lóe, thanh kiếm lập loè hồng quang đã chắn trước mặt bọn họ!