Sau khi quyết định, dùng xong bữa trưa, Dạ Dao Quang liền lấy la bàn ra bày trận. Trước tiên xác định trước bố cục Cô phủ, sau đó căn cứ bố cục của tòa nhà để bày trận, để ngừa bố cục tòa nhà làm trận pháp có lỗ hổng. Dịch yêu cốt tất nhiên sẽ làm một lượng lớn yêu khí khuếch tán, cũng không biết phụ cận có người tu luyện hay không, bất luận là tốt hay là xấu, Dạ Dao Quang đều hy vọng tránh không xảy ra xung đột.
Dạ Dao Quang lựa chọn Tốn vị làm mắt trận, Tốn vị thuộc thổ, hiện giờ là tháng ba giờ Thìn cũng thuộc thổ, Dạ Dao Quang lúc này không đưa Kim Tử làm mắt trận trấn trạch, trực tiếp ôm nó tới một vị trí đã được vẽ sẵn, duỗi tay xoa đầu nó: “Có thể trấn trạch, lại có thể áp trận, thực sự không tồi, rất hữu dụng, nhớ rõ, vận đủ khí ngũ hành chi thổ, dùng ba phần khí lực, vừa lúc có thể cùng đại trận của ta hỗ trợ lẫn nhau.”
Kim Tử chết lặng giống như một pho tượng cứng đờ ngồi thẳng tắp ở vị trí Dạ Dao Quang đặt nó, không nói một lời, nếu không phải đôi mắt vàng rực rỡ chớp động còn chớp động thì thưc nhìn không giống vật còn sống.
Dạ Dao Quang liền biết gia hỏa này lại cáu kỉnh, cảm thấy đại tài như nó mà nàng chỉ đem dùng cho việc nhỏ nhặt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý tới nó, xoay người liền đi tìm Mạch Khâm.
“Mạch đại ca, huynh chờ một chút đã.” Dạ Dao Quang nhìn căn phòng Mạch Khâm bố trí dịch cốt cho Mộng Tầm, phòng trống rỗng chỉ có duy nhất một chiếc giường, đây là để lại cho Mộng Tầm nằm lúc dịch yêu cốt. Dạ Dao Quang lập tức đi qua đi ngồi xuống, “Mạch đại ca, huynh lại đây, ta làm cho huynh một tầng ánh sáng công đức.”
Dịch yêu cốt cũng tương tự như dịch linh căn, đều là biến đổi một sinh linh từ loại này sang loại khác, cũng chính là nghịch thiên sửa mệnh, không giống Bách Lý Khởi Mộng. Lúc trước, nàng lấy linh hồn của chính mình để cứu sinh linh trên Bồng Lai Đảo, mà Bách Lý Khởi Mộng xem như bỏ linh căn cứu nàng, cho nên Bách Lý Khởi Mộng cũng đã hy sinh, cho dù Thiên Cơ sư thúc dịch linh căn của nàng cũng không có tội nghiệt.
Mà Mộng Tầm đây là thuần túy sửa mệnh, nếu không phải như thế, Dạ Dao Quang cũng sẽ không trì hoãn, không muốn tương trợ. Mạch Khâm nói để mình làm, cũng là tính toán để mình gánh một phân tội nghiệt. Nhưng Dạ Dao Quang nếu dám đáp ứng để Mạch Khâm làm, tất nhiên sẽ không để Mạch Khâm gánh tội nghiệt thay nàng.
“Được.” Mạch Khâm cũng không chối từ, bởi vì hắn biết nếu hắn không đồng ý, Dạ Dao Quang sẽ không để hắn giúp nàng dịch yêu cốt Mộng Tầm.
Vì thế hắn khoanh chân ngồi trên giường, cùng Dạ Dao Quang mặt đối mặt, tay Dạ Dao Quang nhanh chóng bấm thủ quyết, khí ngũ hành quanh quẩn thoát ra. Thủ quyết trên tay nàng biến hóa nhanh chóng, chớp mắt đã làm được sáu bảy động tác.
Nàng cách đánh ra vào không hai chưởng, hình thành một dòng khí vô hình vô sắc, chỉ có quần áo cùng những sợi tóc của nàng cuốn theo, ý niệm vừa động, từng hạt ánh sáng công đức như ánh sao lượn vòng mà ra, bị song chưởng của nàng cùng khí ngũ hành kéo vào giữa, phảng phất như một chuỗi ánh sao kết thành dải lụa rực rỡ trong lòng bàn tay nàng, dần dần hình thành cầu thủy tinh trong suốt như bông tuyết dựng lên.
Khí ngũ hành lưu chuyển nhanh chóng theo thủ quyết của Dạ Dao Quang, công đức tinh quang ở trong tay nàng xoay tròn càng mau, cuối cùng phảng phất như bị cái gì đó kích thích, không ngừng va chạm với bên ngoài, vừa lúc chạm vào lá chắn khí ngũ hành của Dạ Dao Quang ở phía trên, từng viên nháy mắt bắn toé ra.
Càng ngày càng nhiều hạt ánh sáng bắn ra, dòng khí vô hình vô sắc của Dạ Dao Quang biến thành một quả quang cầu màu ngân bạch, giống như vầng sáng xung quanh mặt trăng. Chờ đến khi quả quang cầu này phảng phất thành thực chất, Dạ Dao Quang thủ quyết lại biến đổi, đôi tay không ngừng vòng quanh quang cầu, tốc độ cực kỳ thong thả.
Một vòng, một vòng lại một vòng, quang cầu cỡ miệng chén dần dần thu nhỏ, tựa hồ nhị bị chèn ép, nó càng ngày càng không giống như một cổ khí lực mà giống một viên trân châu nhỏ, thậm chí nguồn sáng thu lại còn nhỏ xíu trong lòng bàn tay Dạ Dao Quang.
Thẳng đến khi quang cầu biến thành nhỏ như hạt gạo Dạ Dao Quang mới thu tay, mặc dù nàng đã dừng tay, hạt gạo kia vẫn lưu lại chút bạch quang cũng huyền phù ở trước mắt nàng. Dạ Dao Quang tiếp tục chuyển thủ quyết, một cỗ khí Ngũ hành xuất hiện thành vòng, bám trụ trên đầu ngón tay. Đầu ngón tay vẩy bắn ra, ánh sáng còn lại kia nháy mắt hoàn toàn đi vào giữa mày Mạch Khâm.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên rồi biến mất trên trán Mạch Khâm, Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy một cỗ ánh sáng trắng theo sự vận khí của Mạch Khâm mà đẩy ra bốn phía thân thể, từng chút mở rộng ra xung quanh, ánh sáng càng thêm bạc nhược, cuối cùng ôm trọn lấy cả người Mạch Khâm, phảng phất người của hắn phát ra một tầng hào quang.
Dạ Dao Quang tức khắc cười: “Thành công!”
Nói xong liền nhảy xuống giường, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngã về hướng tây, bọn họ thế nhưng bất tri bất giác dùng hết hai canh giờ, tiêu hao lượng lớn thể lực cùng tu vi dung hợp ánh sáng công đức, Dạ Dao Quang đột nhiên thấy bụng kêu vang: “Đi thôi, Mạch đại ca, chúng ta đi ăn trước đã.”
Chuyện lớn còn phải làm, trước tiên cứ phải ăn no nê.
Kỳ thật, Mạch Khâm không đói bụng, bởi vì hắn cũng không tiêu hao tu vi, nhưng Dạ Dao Quang là người tu luyện xem trọng việc ăn uống nhất mà hắn gặp, thời điểm ở cùng Dạ Dao Quang, hắn cũng không tự giác việc này.
Cô Mông đã sớm chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, hơn nữa còn cho hạ nhân làm hai con cá chua ngọt riêng cho Kim Tử. Dạ Dao Quang đã nói qua, trận pháp một khi hình thành, Kim Tử sẽ không thể tùy ý hoạt động, nếu không sẽ làm uy lực của trận pháp giảm đi, cho nên Kim Tử chỉ có thể ở vị trí Dạ Dao Quang bố trí trước đó ngồi suốt một buổi trưa.
Dạ Dao Quang cũng không phải cố ý bắt Kim Tử chịu cực, mà là vật sống chỉ có thể sạch sẽ nhất lúc vừa tắm rửa, chạy tới chạy lui đụng phải người liền sẽ dính nhân khí, đụng phải vật liền sẽ lây dính khí từ vật. Hơi thở nhiễu loạn sẽ ảnh hưởng tới sự thuần tịnh của khí Ngũ hành, tự nhiên ảnh hưởng lại lên trận pháp. Đương nhiên, Dạ Dao Quang cũng có thể bày trận trễ một chút, làm cho Mạch Khâm ánh sáng công đức trước rồi mới bày trận, liền có thể để Kim Tử nhảy nhót trong chốc lát, nhưng Dạ Dao Quang lại không làm như vậy.
Đây cũng là lý do vì sao Kim Tử có biểu tình kia khi Dạ Dao Quang bố trận. Kim Tử không phải không đấu tranh, nhưng Dạ Dao Quang đã nói đường hoàng với nó, chuẩn bị tốt những thứ khác nàng mới có thể đủ chuyên tâm đi độ công đức quang hoàn, tránh cho lúc đó luống cuống tay chân.
Sau khi dùng xong bữa tối, bọn họ liền tĩnh chờ thời gian. Giờ Tuất vừa đến, Mạch Khâm cùng Dạ Dao Quang liền vào vị trí đã bố trí, Cô Mông cho dù lo lắng cũng chỉ có thể dựa theo lời dặn của Mạch Khâm ra cổng lớn chờ tin tức, để ngừa thật sự có bạn bè thân thích có việc gấp tìm tới.
“Dịch cốt cực kỳ đau đớn, Mộng cô nương, dù có cỡ nào ngươi cũng phải nhịn xuống, không thể ngất đi, nếu không yêu cốt sẽ cuốn lùi vào trong, sắp thành công lại bại.” Nhìn Mộng Tầm xiêm y hoàn hảo nằm trên giường, Mạch Khâm không thể không dặn dò nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Thần y cứ lo thực hiện, ta chịu được.” Mộng Tầm ánh mắt kiên định.
Nàng nhất định phải chịu đựng, không nói tới việc Dạ Dao Quang lần này vì giúp loại bỏ yêu cốt cho nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức, nàng không thể dễ dàng lãng phí; quan trọng hơn là vì chính nàng, chỉ sợ đây cơ hội duy nhất, một khi bước sai, sẽ không bao giờ xuất hiện một người tận tâm tận lực như Dạ Dao Quang giúp nàng làm người nữa.
Gật đầu với Mạch Khâm, Dạ Dao Quang đứng ở cửa ngoài hộ pháp.
- ----
Rose: hnay hết nha...