Vương thị quyến luyến nhìn hài tử của mình không muốn rời, một lúc sau mới đi bái biệt cha mẹ, nói cho họ biết nguyên nhân nàng chết, cũng nói họ nàng được quý nhân tương trợ, càng nói rõ hơn di thể nàng hiện đang ở nơi nào, hy vọng cha mẹ đem nàng mang về Tằng gia, bởi vì nàng là người Tằng gia.
Sau đó nàng đi theo Dạ Dao Quang đi gặp bà bà. Nhìn bà bà nằm trên giường ngủ nhưng hai hàng mày cau chặt, theo thói quen nàng muốn duỗi tay xoa tán ánh mắt u sầu, bà bà nhất định là đang lo lắng đồ ăn trong ngày mai.
Nhưng tay của Vương thị lại xuyên thấu qua đầu bà bà, lúc này đây nàng mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã không còn tồn tại, vì thế nàng lại khóc nức nở. Tiếng khóc của Vương thị thế nhưng kinh động tới lão bà. Thấy lão bà có dấu hiệu tỉnh dậy, Dạ Dao Quang nhanh chóng bắn ra một cổ khí, làm lão bà tiếp tục ngủ yên.
“Ngươi không thể tới gần người đang sống quá lâu. Hơn nữa lão bà sức khỏe vốn không được tốt, ngươi âm khí nặng nề sẽ làm ảnh hưởng xấu.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói.
Lời Dạ Dao Quang vừa dứt làm Vương thị lập tức phiêu xa, cách bà bà nàng một khoảng: “Tiên tử, ta…… Ta……”
“Ngươi muốn ta chữa khỏi chứng mất hồn của bà?” Vương thị chậm chạp không dám mở miệng, nhưng Dạ Dao Quang lại biết được suy nghĩ của nàng vì thế nàng vận khí ngũ hành, huyền phù trong lòng bàn tay đặt phía trên người bà lão, “Bà bà ngươi tuy rằng kinh hách quá độ nhưng không tới mức thiếu hồn phách, có thể chữa khỏi.”
Cũng may không giống như trường hợp của Lôi Đình Đình, bà bà của Vương thị hẳn là không nhìn thấy cả quá trình quỷ đói ăn thịt đứa nhỏ mà chỉ thấy hiện trường, không chịu được đả kích mới có thể sợ tới mức thần chí không rõ. Chuyện này không quá phiền toái, nàng nhanh chóng lấy ra năm căn châm, vận một chút khí rồi du tẩu một vòng quanh người lão thái bà.
“Ngày mai ta phái người đưa tới đồ bồi bổ cho bà bà, ngươi không ngại.” Dạ Dao Quang nói, “Bà bà đối đãi với ngươi không tồi đi?”
Thời đại này, mẹ chồng có thể làm con dâu có thâm tình, thậm chí sau khi chết cũng không yên lòng thực không nhiều lắm.
“Bà bà đối đãi với ta cực kỳ tốt. Tuy rằng nhà còn nghèo, nhưng bà bà trước nay có một miếng cơm cũng sẽ không giữ lại cho bản thân, bà bà nếu như không giành cho nàng thì sẽ giành cho tướng công nàng, hoặc là chia đều cho ba người.” Giọng nói của Vương thị rất nhỏ nhưng lại lộ ra sự thỏa mãn.
Dạ Dao Quang gật đầu. Từ chuyện này đủ để biết được lão thái bà đối với Vương thị không khác gì nữ nhi thân sinh. Nàng không tiếp tục hỏi liền mang theo Vương thị đi huyện nha, Tằng Quý vẫn còn bị nhốt ở bên trong huyện nha. Lúc này Tằng Quý đang ngồi ngây ngốc.
Dạ Dao Quang không quấy rầy phu thê bọn họ, đem Tằng Quý rơi vào trạng thái hôn mê, trực tiếp đưa Vương thị vào trong mộng của Tằng Quý. Cũng không biết phu thê bọn họ nói chuyện gì.,Tằng Quý ngủ mơ không ngừng trào ra nước mắt.
Sống trong cảnh nghèo hèn phu thê nào cũng trăm sự suy tính, nhưng đôi phu thê này lại dường như không giống vậy.
Chờ đến khi Vương thị thoát ra ngoài, cả người tản ra bi thương. Dạ Dao Quang thừa dịp trời chưa sáng đưa nàng vào bên trong luân hồi. Trước khi Vương thị tiến vào luân hồi, nàng cung kính khấu đầu với Dạ Dao Quang: “Tiên tử, đa tạ ngươi, làm ta chết không còn luyến tiếc.”
“Đi thôi, kiếp sau ngươi có thể đầu thai vào một gia đình có đủ cơm ăn áo mặc.” Dạ Dao Quang lộ ra nụ cười tươi rực rỡ như ánh sáng mặt trời. Nàng chính là thích loại cảm giác này, nàng có thể giúp người hết khả năng của mình, làm cho thế gian này nhiều ánh sáng hơn một chút.
Vương thị tiến vào đạo đường luân hồi, một hạt ánh sáng công đức rơi vào túi bên hông Dạ Dao Quang. Không có bao lâu trời cũng liền sáng. Ánh sáng mặt trời phá vỡ tầng mây, tản ra màu đỏ rực như gương mặt đang tươi cười.
Dạ Dao Quang đắm chìm dưới ánh mặt trời, hít sâu một hơi, đầu quay qua quay lại, khắp nơi phảng phất mùi hương hoa cỏ làm cả người vui vẻ thoải mái.
Ôn Đình Trạm đứng ở trên con đường đất nhỏ, nhìn Dạ Dao Quang đón ánh nắng mặt trời cạnh rừng cây vách đá phía trên, cả người nàng tỏa ra sự phấn chấn tươi mới như mặt trời mới mọc. Chỉ nhìn nàng như vậy hắn liền cảm thấy sống ở trên thế gian này thực sự hạnh phúc.
“A Trạm, chúng ta trở về đi.” Xoay người, Dạ Dao Quang nhảy đến trước mặt Ôn Đình Trạm.
“Mệt sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng hỏi.
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Muội thấy rất vui vẻ.”
“Vui vẻ thì tốt.” Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang một đường sánh đôi.
“Đúng thế, muội rất vui. Muội biết muội năng lực hữu hạn, những chuyện bất công bất bình trên thế gian này muội cũng không thể gặp gỡ hết. Nhưng chỉ cân muội dùng toàn bộ khả năng, làm những sự tình muội gặp giải quyết viên mãn, như vậy muội sẽ cảm thấy sự tồn tại của mình càng thêm ý nghĩa.” Dạ Dao Quang vừa đi cạnh Ôn Đình Trạm vừa nói.
“Sao? Ý nghĩa tồn tại của Dao Dao chỉ có thể dùng những việc này để chứng minh sao?” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên hỏi.
Dạ Dao Quang tức khắc biết tiểu tướng công của mình lại nổi cơn ghen tị, vì thế nàng giải thích: “A Trạm, muội cũng đã từng nghĩ chàng là ý nghĩa tồn tại của muội, nhưng ai bảo chàng đối với muội quá tốt. Tốt đến mức muội cảm thấy chàng không chỉ là ý nghĩa tồn tại, mà là hy vọng sống của muội.”
Nói xong nàng dừng bước chân, nghiêng người nghiêm túc nhìn hắn: “Ý nghĩa chính là có một phần trách nhiệm ý vị ở bên trong, nhưng chàng làm muội không cảm giác được phải thực hiện trách nhiệm mà đều là chàng cho muội những thứ tốt đẹp nhất. Bởi vì có chàng, muội mới cảm thấy muội vẫn đang sống ở thế gian này; nếu như không có chàng……”
“Nàng vĩnh viễn sẽ không mất đi ta.” Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng chọc chọc lên mũi nàng, “Chúng ta mau trở về thôi, ta sáng sớm đã nói Vệ Kinh đi xếp hàng mua đồ ăn sáng tại tửu lầu hôm qua chúng ta vừa ăn. Nghe nói bọn họ có một món cháo độc đáo lại rất ngon, nhưng mỗi ngày chỉ có 50 phần cho 50 người tới sớm nhất.”
“Số lượng hạn chế?” Dạ Dao Quang cảm thấy nhà này thủ đoạn kinh doanh cũng mới mẻ?
Tuy rằng Dạ Dao Quang cảm thấy chuyện này có chút lạ lùng nhưng Ôn Đình Trạm vẫn hiểu được ý tứ, vì thế giải thích nói: “Là quá trình nấu quá mức phức tạp, người làm cũng không đáp ứng đủ.”
“Vậy nhanh nhanh trở về nếm thử, cũng không nên để nguội làm mất mùi vị.” Dạ Dao Quang lôi kéo Ôn Đình Trạm vội vàng ngự không mà đi.
Khoảng cách cũng không có xa, qua vài nhịp hô hấp bọn họ đã về tới khách điếm. Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đi dùng đồ ăn sáng nên phái Vệ Kinh cầm lệnh bài của hắn tới gặp huyện lệnh chào hỏi một câu rồi báo thả Tằng Quý ra, hơn nữa còn phân phó hắn đi mua chút đồ bổ dưỡng đưa đến Tằng gia.
“A, ăn thật sự ngon. A Trạm, chàng mau nếm thử!” Lúc này Dạ Dao Quang đã rửa mặt xong, uống xong chén cháo của Ôn Đình Trạm. Cháo này dùng gạo hầm với nước xương, bên trong còn có rất nhiều dược liệu trân quý tỷ như nhân sâm.
Khó trách mỗi ngày chỉ có thể bán ra 50 chén.
Nhìn cháo được đưa tới bên môi, Ôn Đình Trạm liền uống hết muỗng cháo trên tay Dạ Dao Quang: “Rất ngon.”
“Vậy mau uống a.” Dạ Dao Quang ý bảo Ôn Đình Trạm tự mình ăn một chén, “Chàng không cần cố ý để lại cho muội. Món ngon phải cùng tri kỷ chia sẻ mới có thể cảm thấy càng mỹ vị.”
Ôn Đình Trạm nghe vậy, cũng liền không cố ý để lại cho Dạ Dao Quang nữa mà ngồi xuống uống phần của mình. Hai người vừa mới dùng đồ ăn sáng, Vệ Kinh liền đã trở về, hơn nữa trực tiếp vào bẩm báo: “Hầu gia, phu nhân, bên ngoài có một phu nhân khoảng trên dưới bốn mươi cầu kiến, nàng nói phu quân nàng ở đây.”