"Ta..."
"Dù sao ngươi cũng ăn nhờ ở đậu quen rồi, ở đâu thì cũng là ở nhờ. Ở Ma tộc cũng tốt hơn chút ít, ít nhất bọn họ cùng loại với ngươi." Dạ Dao Quang cười tủm tỉm bổ sung thêm.
"Ngươi..." Già La dùng hai tay che trái tim hắn, một bộ dáng bị Dạ Dao Quang hung hăng chọc thủng, hắn không chịu chết mà nhìn về phía Ôn Đình Trạm, "Tốt xấu ta cũng cùng ngươi chung hoạn nạn một hồi, chúng ta cũng có quãng thời gian sớm chiều ở chung tốt đẹp như vậy, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, tình nồng..."
Không đợi Già La nói xong, Ôn Đình Trạm liền xách lấy hắn, trực tiếp ném ra ngoài.
Già La mộng năng đập thẳng lên mặt đất, cảm thấy thời tiết đang giữa mùa hè, đằng sau hắn lại có gió hiu quạnh như mùa thu mang theo lá vàng khô rụng bay. Trái tim hắn lại lạnh lẽo. Quả nhiên, ăn nhờ ở đậu chính là không có địa vị như vậy! Hắn hiện tại không có tu vi, chính là bi ai như vậy!
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều không tiếp tục quan tâm tới hắn, quay trở lại gian phòng tiếp tục nghỉ trưa.
Ma quân ngồi trên mặt đất một hồi lâu, kỳ thực chính là tham luyến sự mát mẻ của nền đất, thuận tiện lười đổi tư thế suy xét xem hắn nên đi nơi nào, để hắn có chút cốt khí tức giận đá tung cửa mà đi. Trở lại Ma tộc thì phải xem sắc mặt ma chủ hiện tại, vẫn là phải nhịn nhục trước. Nghĩ tới nghĩ lui hắn ra vẻ đã quen bị Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang làm nhục nhã. Mẹ kiếp, ở đậu mà được giá rẻ cũng được đúng không?
"Ngươi vì sao ngồi ở chỗ này?" Thẳng đến khi một giọng nói dễ nghe êm tai vang lên bên tai hắn.
Tuy rằng hắn không có tu vi, nhưng hắn vẫn biết có người tới gần, nha hoàn đi qua đi lại nhiều như vậy, hắn cho rằng là nha hoàn muốn vào chính đường, lại không nghĩ tới có người thế nhưng đến quan tâm hắn.
Hắn quay đầu, bỗng thấy xa xa những bông hoa đào gần như héo úa sắp rụng nhưng trong lòng hắn lại như đang nở rộ, rực rỡ như vậy, lộng lẫy như vậy, thực làm con mắt người ta chuyển đui mù.
Thiếu nữ kia mặc một bộ váy màu xanh lục như băng. Lụa mỏng tung bay, áo khoác lụa màu vàng nhạt, bên trên có thêu đóa hoa Đỗ Quyên màu trắng bạc, Mái tóc nàng mềm mại như mây trôi, ngoại trừ trâm ngọc cài bên ngoài, còn có dải ruy băng xanh biếc ở trong gió tung bay. Nàng giống như đang lướt nhẹ bên bờ sông, mềm dẻo nhưng lại không mất đi vẻ kiên cường, cả người tràn đầy sức sống, làm cho người ta muốn bảo vệ.
Nàng ngược hướng ánh sáng, nhưng ánh nắng sau lưng nàng cũng trở nên ôn nhu.
Cô nương này hắn đã từng gặp qua, cũng nhiều lần tới phủ trạch của Dạ Dao Quang. Nàng hình như họ Đơn, lúc trước hắn không mấy chú ý, nhưng vì sao hôm nay nhìn thấy nàng lại phá lệ không giống như bình thường.
Đơn Ngưng Oản nhìn này cách ăn mặc cũng không giống như hạ nhân, gương mặt lại xa lạ, tùy tiện ngồi ở chính đường đãi khách của hầu phủ như vậy, nghĩ rằng quan hệ của hắn cùng Dạ Dao Quang không kém, cho nên nàng mới đi qua chính đường, cũng không nên nhìn như không thấy hắn, vì thế mới lên trước hỏi một câu.
Nhưng là nhìn bộ dáng của hắn si ngốc ngơ ngác, bỗng chốc hiểu rõ có lẽ đầu óc của hắn không tốt, trong lòng không khỏi sinh vài phần động tâm: "Tiểu San, dìu hắn đứng lên."
Tiểu San là nha hoàn kề cận bên cạnh Đơn Ngưng Oản, lập tức lĩnh mệnh đi nâng đỡ Già La.
"Ngươi tất nhiên là lại bướng bỉnh phải không, để hạ nhân hầu hạ ngươi ở chỗ nào rồi?" Đơn Ngưng Oản nhẫn nại thần kỳ, hoàn toàn coi Già La là ngốc tử, ngữ khí ôn nhu mang theo dỗ dành.
Nàng nhìn nhìn bốn phía không có nha hoàn cùng hạ nhân, cho rằng người hầu hạ Già La không có tìm được chính đường, lúc này cũng là giữa trưa có mình nàng vừa mới tiến vào, cũng không có để hạ nhân trong phủ đi theo. Nàng nghĩ đến Dạ Dao Quang chắc cũng đang nghỉ trưa nên không vội quấy rầy, nếu không có chuyện gì gấp gáp, nàng cũng sẽ không thể chạy đến đây. Cho nên nói hạ nhân phủ không cần thông báo, nàng ở chính đường ngồi đợi một lát là được.
Già La nhìn người này ôn nhu, xinh đẹp đoan chính, nhìn thế nào cũng là một nữ tử tốt đẹp, một người luôn luôn mồm mép như hắn thế nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn càng là bộ dáng này, Đơn Ngưng Oản càng chắc chắn hắn là người đầu óc không bình thường. Ở cửa đại đường chờ mốt lúc cũng không có nhìn thấy người tìm đến: "Ngươi theo ta vào chính đường ngồi một lát."
Nàng cách khăn tay của mình nắm lấy tay Già La. Xúc cảm ôn mềm kia làm Già La thoải mái chưa từng có, như có một luồng điện cách tấm khăn lụa mỏng truyền vào bàn tay hắn, lại theo lòng bàn tay hắn truyền đến ngực hắn, ấm áp như thế.
Hạ nhân canh giữ ở trong chính đường cũng bởi vì vừa rồi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm muốn nói chuyện với Già La mà cho toàn bộ lui xuống, trong chốc này toàn bộ đại đường ngoại trừ hai nha hoàn Đơn Ngưng Oản chính mình mang đến liền chỉ còn lại có Già La.
Nhưng Nghi Ninh rất nhanh được người gác cổng thông báo, tự mình đến chính đường, vừa lúc Đơn Ngưng Oản hỏi tên của Già La. Già La người này tới các nàng cũng không biết có lai lịch gì, chỉ biết là sau đại hôn của Hầu gia cùng phu nhân liền tìm tới, sau này lại biến mất không thấy một khoảng thời gian, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến chắc là cùng tu luyện giống như phu nhân.
"Đơn cô nương." Nghi Ninh cho hạ nhân mang tới điểm tâm, tự mình đi lên rót trà.
"Không cần đến chào hỏi ta, cũng đừng đi kinh động Chước Hoa tỷ tỷ, ta ở một mình nhàm chán, đến chỗ Chước Hoa tỷ tỷ thanh tịnh một lát." Đơn Ngưng Oản nhẹ giọng nói.
Nghi Ninh cũng không biết nên xưng hô với Già La thế nào nên không tiếng động hành lễ với hắn. Tuy rằng Đơn Ngưng Oản nói như vậy, nhưng nàng cũng không dám mạo phạm khách tới, không thông báo cho Dạ Dao Quang thì có thể nhưng không thể rời đi, nàng lui sang một bên tùy lúc cần thiết, không thể để người ngoài nói người hầu phủ không có quy củ, Ấu Ly tỷ tỷ biết, nàng chắc chắn sẽ phải chịu giáo huấn, cho nên nàng liền thối lui đứng phía sau ghế.
Đơn Ngưng Oản cũng đã quen tư thế như vậy, sinh ra ở quốc công phủ, nàng đã sớm học được cách ứng phó với tình cảnh này, vì thế nàng quay sang nhìn Già La: "Ngươi có biết ngươi tên là gì không?"
"Già..." Già La theo bản năng muốn trả lời tên thật, nhưng cảm thấy chẳng khác nào hắn chứng minh không giống phàm nhân, không biết có dọa sợ cô nương yếu đuối này?
Ngay lúc hắn đang chần chờ chưa biết nói tiếp sao, trong mắt Đơn Ngưng Oản tăng lên vài phần thương hại, cho rằng ngay cả tên của bản thân hắn cũng nhớ không đầy đủ: "Thật sự là một người đáng thương."
Già La:...
Hắn đáng thương chỗ nào?
"Bất quá ngươi gặp được Chước Hoa tỷ tỷ, coi như là phúc của ngươi." Đơn Ngưng Oản nghĩ tới Lôi Đình Đình, "Chước Hoa tỷ tỷ nhất định có thể giúp ngươi."
Phải phải phải, hiện tại cũng chỉ có nữ nhân này có thể giúp hắn, đáng tiếc nữ nhân này không thoải mái!
Già La nghe ngữ khí của Đơn Ngưng Oản bên trong đầy sự tôn sùng với Dạ Dao Quang, quyết định vẫn là ngậm chặt miệng, không nên châm chọc Dạ Dao Quang trước mặt Đơn Ngưng Oản, nói không chừng Đơn Ngưng Oản sẽ tức giận hắn.
Haiz, hắn thế nhưng lo lắng một cái cô nương giận hắn?
Già La cuối cùng phát hiện hắn tựa hồ có chút không đúng...
Nhìn Già La lâm vào trầm tư, Đơn Ngưng Oản cảm thấy có phải do nàng thương cảm làm hắn không vui, lúc đó cũng buột miệng thốt ra. Nghĩ đến hắn có thể thường gặp những người thương hại hắn, thương hại từ ánh mắt tới lời nói, có chút không thích đi, thế gian này không có người có thể thấy vui mừng khi bị người khác cho là đáng thương, hay là ngốc tử cũng giống như vậy