Nội dung cuộc nói chuyện giữa hai phụ tử Liễu Cư Yến cùng Liễu Hợp Triều, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang tất nhiên là không biết được. Ôn Đình Trạm bị cuốn theo thời gian tiến hành khảo tích hừng hực khí thế mà càng thêm bận rộn. Tấu chương các nơi, các tầng lớp quan liêu tới các địa phương đều muốn đưa ‘Đặc sản’ của mình lên, làm hắn vội tới mức suýt nữa không có thời gian bồi thê tử cùng nhi tử của mình, hơn nữa mỗi ngày còn phải dạy dỗ tên đồ đệ ngốc, Ôn Đình Trạm thật sự hận không thể phân thân.
Vất vả quần quật một mạch sáu ngày, cuối cùng có thể hưu mộc* (ngày nghỉ), Ôn Đình Trạm đang chuẩn bị dẫn theo nhi tử cùng thê tử đi tới thôn trang ngoại ô ngâm suối nước nóng, dùng toàn bộ thời gian rảnh rỗi giành cho thê nhi. Nhưng hắn vui vẻ không được bao lâu, trên đường trở về lại gặp Đơn Cửu Từ. Đơn Cửu Từ mượn cớ buổi tối bữa tiệc hôm trước hắn được tiếp đãi tận tình, hôm nay tới tìm bọn họ mời lại, bao gồm cả đám người Tiêu Sĩ Duệ, Lục Vĩnh Điềm cùng Văn Du.
Lần trước đã đáp ứng, lần này cũng không tiện tiếp tục thoái thác, cho nên dùng xong bữa tối, Ôn Đình Trạm trong lúc tản bộ tiêu thực liền đem chuyện này nói cho Dạ Dao Quang: “Ngày mai Đơn Cửu Từ mời chúng ta tới sân ngoại phủ hắn thưởng hoa sen.”
“Đơn Cửu Từ mời chúng ta?” Phản ứng đầu tiên của Dạ Dao Quang chính là nhớ tới bữa tiệc Hồng Môn Yến*.
*Hồng Môn yến: người Trung Quốc dùng ba chữ "Hồng Môn yến" để lý giải về đạo lý: Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa. "Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng. (source: cafebiz)
Ở trước mặt Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang không hề che dấu bất cứ cảm xúc gì, thoải mái để lộ ra ngoài. Ôn Đình Trạm vừa nhìn phản ứng này của nàng liền nở nụ cười âm hiểm: “Lần trước hắn tới tham dự bữa tiệc sinh nhật Ngạn Bách, sau khi ở trong phủ chúng ta dùng xong bữa tối, ngày đó hắn không phải đã nói lần sau sẽ mời lại chúng ta sao? Không những chỉ có hai chúng ta, hắn còn nhắm đền toàn bộ những người có mặt hôm đó.”
“Chàng xác định hắn không có ý gì xấu?” Dạ Dao Quang hồ nghi.
Đối với Đơn Cửu Từ, Dạ Dao Quang cũng không thể bởi vì hắn không những mời nàng cùng Ôn Đình Trạm mà còn cả những bằng hữu của bọn họ mà khinh thường, nói không chừng chính là một lưới bắt hết a!
“Dao Dao, nàng nghĩ hắn sẽ như thế nào?” Ôn Đình Trạm lâm vào trầm tư.
Hắn đích xác biết chuyện lúc trước Đơn Cửu Từ đi theo Dạ Dao Quang tới Phượng Tường phủ, những suy nghĩ của Đơn Cửu Từ đối với Dạ Dao Quang phô ra không hề che đậy. Nhưng từ trước tới nay căn bản Ôn Đình Trạm không hề coi trọng những việc này, bởi vì hắn đủ tự tin, trong mắt Dao Dao không người nào có thể hơn vị trí của hắn dù chỉ nửa phân. Vậy cần gì hắn phải phí tâm tư, không bằng nghĩ biện pháp cho nàng vui vẻ, thoải mái.
“Chồn chúc tết gà, có thể có hảo tâm?” Dạ Dao Quang liếc trắng mắt, “Lúc trước ở ngay bên cạnh chúng ta cũng không thấy hắn ân cần quan tâm như vậy. Hắn muốn mời chúng ta ăn bữa cơm thì có lý do gì chứ. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ để chúng ta vào mắt, chàng chẳng lẽ không phát hiện hắn gần đây quá mức thân thiết với chúng ta sao? Muội luôn cảm thấy hắn đang có âm mưu.”
Khác thường tất có biến, Dạ Dao Quang cảm thấy Đơn Cửu Từ chính là loại người này.
Nghe xong những gì Dạ Dao Quang nói, Ôn Đình Trạm không khỏi buồn cười: “Tâm tư Dao Dao quả nhiên sâu sắc.”
“Hắn thật sự bố trí Hồng Môn Yến?” Dạ Dao Quang vội vàng truy vấn.
Ôn Đình Trạm lắc đầu cười nói: “Hồng Môn Yến thì không có, ngày mai Dao Dao cứ thoải mái thưởng nhạc. Tay nghề của đầu bếp Đơn phủ nghe nói vô cùng tốt, Dao Dao nhớ đưa cả Ngạn Bách cùng Tiểu Dương đi.”
“Được.” Dạ Dao Quang cười tủm tỉm gật đầu. Hai đồ đệ Càn Dương cùng Hoàng Ngạn Bách tham ăn như heo, cho bọn hắn thay đổi khẩu vị cũng tốt. Dạ Dao Quang tuy rằng biết Đơn Cửu Từ không có ý tốt gì, nhưng nàng tin tưởng Đơn Cửu Từ sẽ không ngốc đến mức hạ độc vào đồ ăn, sử dụng thủ đoạn cấp thấp như vậy đối với Đơn Cửu Từ mà nói là vũ nhục, “Nếu không phải Hồng Môn Yến, vậy hắn tính làm cái gì?”
“Bệ hạ mấy hôm nay thường xuyên triệu kiến Đơn Cửu Từ cùng Nguyên Dịch.” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên nói.
Dạ Dao Quang sửng sốt.
Ôn Đình Trạm nắm tay nàng, nắm thật chặt mới nói tiếp: “Bệ hạ là muốn dùng bọn họ tới bố trí cục với ta.”
“Bố trí cục với chàng?” Dạ Dao Quang càng nghe càng mơ hồ, “Bệ hạ không có việc gì làm sao, tại sao đột nhiên lại muốn nhắm vào chàng?”
“Bệ hạ muốn nhìn xem phía sau ta có sạch sẽ hay không.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười, “Liễu gia đột nhiên xuất hiện, làm bệ hạ cảm thấy có chút bất an.”
“Đợi chút, bệ hạ làm sao có thể bất an?” Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm càng nói càng xa vấn đề ban đầu.
“Dao Dao ngốc, bệ hạ trọng dụng ta như vậy, là vì ta xuất thân hàn môn, là vì ta cho tới bây giờ chưa từng kéo bè kết phái.” Ôn Đình Trạm thấp giọng cười, “Mà một ví dụ điển hình như Khấu gia tồn tại có thể uy hiếp đến hoàng thất như vậy, chậm thì một hai cánh, lâu thì ba bốn phe cánh tích lại. Bệ hạ không thể không phòng bị mà trọng dụng ta, cho nên, bệ hạ sẽ bồi dưỡng người có thể cản tay ta để làm đường hậu cho mình.”
“Tỷ như Đơn Cửu Từ.” Dạ Dao Quang đã hiểu ra, “Đơn Cửu Từ sinh ra ở Quốc công phủ, không khác Khấu gia là mấy, bệ hạ sẽ không trọng dụng Đơn Cửu Từ, đây cũng là vì sao Đơn Cửu Từ có khả năng sớm nhìn ra bệ hạ hướng vào Sĩ Duệ, nhưng hắn vẫn lựa chọn đi theo Phúc An vương, là vì hắn không còn lựa chọn nào khác.”
Đơn Cửu Từ mà có mưu đồ tiếp cận Tiêu Sĩ Duệ, chính là nhanh chóng tìm đến cái chết. Nếu như Tiêu Sĩ Duệ là người có thể khống chế triều thần trở thành minh quân, có lẽ bệ hạ có thể thử một lần giao Đơn Cửu Từ lưu cho Tiêu Sĩ Duệ. Nhưng bệ hạ hiểu rất rõ, Tiêu Sĩ Duệ là minh quân, nhưng không phải là quân cơ trí, Tiêu Sĩ Duệ làm sao có thể đối phó với Đơn Cửu Từ. Đơn Cửu Từ một khi sinh ra tư tâm, Tiêu Sĩ Duệ sẽ giống như bệ hạ năm đó bị Khấu gia áp đảo, quân quyền bị quản chế.
Tương tự như vậy, căn cơ Liễu gia tuy rằng không bằng một nửa Đơn gia, nhưng cũng là một dòng tộc con nối dòng nhiều vô kể, có quan hệ thông gia với vô số đại gia tộc. Ôn Đình Trạm nếu thành gia chủ Liễu gia, từ hàn môn nhảy vào cao môn, hơn nữa với năng lực của Ôn Đình Trạm, nếu muốn làm gì đó sau lưng bệ hạ, so ra còn đáng sợ hơn cả Khấu gia.
“Cho nên, bệ hạ đây là muốn động tới Liễu gia!” Dạ Dao Quang nhất thời hoảng hốt.
Bệ hạ muốn dùng Đơn Cửu Từ thăm dò Liễu gia cùng Ôn Đình Trạm, rất nhiều chuyện có thể sinh biến, Đơn Cửu Từ từ lén lút thì giờ có thể quang minh chính đại giở trò. Bởi nếu Ôn Đình Trạm không qua được khảo nghiệm, vậy không đáng giá cho bệ hạ tiếp tục phí tâm tư, trở thành một phế cờ.
“A Trạm, chàng cũng hiểu cách làm việc của Đơn Cửu Từ phải không?” Dạ Dao Quang lo lắng đứng bật dậy.
“Nhất định là một nước cờ cả ta và nàng đều không tưởng tượng được.” Ôn Đình Trạm chưa từng tiên tri được từng bước đi của Đơn Cửu Từ. Đơn Cửu Từ là đối thủ khó đối phó nhất của hắn, so về tâm cơ cũng không khác biệt với hắn là mấy. Năm đó ở Ứng Thiên phủ, Đơn Cửu Từ đào hố suýt thành công ép Trọng Nghiêu Phàm cùng Liễu Cư Yến vào chỗ chết.
Chuyện này chứng minh hai người Trọng Nghiêu Phàm cùng Liễu Cư Yến cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Người như vậy, hắn khó có được cơ hội tung hoành mà không phải dè chừng, chỉ sợ Đơn Cửu Từ cũng biết cơ hội lần này có lẽ là cơ hội duy nhất để hắn dùng một chiêu đánh bại Ôn Đình Trạm, vậy hắn làm sao chỉ dừng ở việc ve vãn xung quanh?
Ôn Đình Trạm biết Đơn Cửu Từ đã bắt đầu hành động, đầu tiên là nhằm vào Liễu gia, từng bước thực hiện âm mưu của hắn dưới sự ngầm đồng ý của đế vương. Chính như nhìn mặt biển có vẻ tĩnh lặng nhưng bên dưới cuồn cuộn mãnh liệt, mà biển lớn mịt mờ, căn bản không có khả năng biết nguy hiểm giấu giếm ở nơi nào.
- ----