Dạ Dao Quang dùng hết lượng lớn hạt sen thường, cũng có cho một ít hạt sen có linh khí, chuẩn bị đưa tới cho thái tử phi. Vả lại Đơn Cửu Từ bọn họ mang thân thể phàm thai, đưa vào linh khí sẽ giống như tẩy gân phạt tủy, chỉ cần cho thêm một ít để thải độc thì đủ.
Nếu không phải tìm được ở gần phủ của Đơn Cửu Từ, hơn nữa mọi người đều ở cùng nhau, Dạ Dao Quang cũng không phải kiểu người có đồ tốt sẽ giấu làm của riêng, nàng đích xác không muốn cho Đơn Cửu Từ tiện nghi, chỉ nghĩ tới hắn hiện tại vô cùng có khả năng đang âm thầm tính kế Ôn Đình Trạm là nàng bực mình.
Thời điểm Dạ Dao Quang bưng đồ ăn lên, đám người Tiêu Sĩ Duệ liền vừa đúng tới nơi, Dạ Dao Quang nói: “Các ngươi đến đúng lúc lắm.”
Không chỉ nói với Tiêu Sĩ Duệ mà còn có Văn Du cùng Lục Vĩnh Điềm, ba vợ chồng vừa tới đã nhận một trận mỉa mai. Khó có dịp Tiêu Sĩ Duệ dẫn theo Dụ Thanh Tập đến, Dạ Dao Quang cũng không tiếp tục trêu ghẹo. Dụ Thanh Tập ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng liền lôi kéo hỏi: “Hôm nay làm thế nào bỏ được tiểu gia hoả lại thế?”
Dụ Thanh Tập từ sau khi làm mẹ, những buổi tụ tập nữ nhi như ngày trước, mọi người muốn kéo nàng tham gia đều không thành công, nguyên nhân chính là không yên lòng nữ nhi của nàng.
“Còn nói nữa, đứa nhỏ không có lương tâm kia, lại ở chỗ mẫu phi không muốn đi, vừa bế đi liền khóc, ta dứt khoát ném nó lại chỗ mẫu phi, mẫu phi lại cũng rất vui mừng.” Dụ Thanh Tập ngoài miệng oán giận, nhưng nhắc tới nữ nhi, đáy mắt vẫn là ý cười.
“Ngươi tới tốt lắm, hôm nay có thứ tốt.” Dạ Dao Quang nói xong liền nói Nghi Vi cùng Nghi Ninh đi múc cháo, mỗi người một bát, nàng nói, “Ta dựa theo khẩu phần ăn mà làm, chỉ có một bát, ăn nhiều cũng không tốt.”
“Thật thơm a.” Chử Phi Dĩnh hít sâu một hơi, liền khẩn trương cầm lấy thìa, múc một muôi thổi thổi rồi đút vào miệng, cũng không quá nóng nên vào miệng nuốt xuống được luôn, tức khắc ánh mắt sáng lên, mọi người cũng dừng nói chuyện, toàn bộ ăn cháo.
Đơn Ngưng Oản cũng bị gợi lên cơn thèm ăn, những người khác cũng cầm lấy thìa động tác tao nhã nếm, chỉ có Chử Phi Dĩnh rất nhanh đã uống xong, sau đó khuôn mặt nhỏ lắc lắc phát hiện thật là một người một bát, hơn một chút cũng không có, nhất thời muốn đấm vào miệng, phảng phất như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, biết là thứ tốt, nhưng không thể dừng ăn, mùi vị như thế nào cũng không biết.
“Ta vẫn còn, nếu nàng không ghét bỏ...” Càn Dương vượt qua cảnh giới tiếc rẻ đồ ăn đem hơn nửa chén cháo đưa qua.
Hắn còn chưa nói xong, Chử Phi Dĩnh liền một thanh đoạt lấy, cong mặt cười với hắn: “Đa tạ.”
Nhìn hai tay trống trơn, lại nhìn Đơn Ngưng Oản cúi đầu thì thầm khen Chử Phi Dĩnh, nàng liền cười mỉm, làm cho Càn Dương lần đầu tiên cảm thấy hoá ra còn có một loại mĩ vị còn hơn cả đồ ăn làm cho hắn thỏa mãn.
Ôn Đình Trạm không động vào bát cháo trước mặt, trực tiếp đẩy ra, không phải đẩy qua cho Dạ Dao Quang như mọi khi mà là cho Hoàng Ngạn Bách. Đáp lại ánh mắt đầy sợ sệt của Hoàng Ngạn Bách, Ôn Đình Trạm nói: “Ngươi đã mười tám, hiện tại tập võ quá mức vất vả, trong cơ thể độc tố không ít, cháo này có thể trợ ngươi trừ độc.”
Bài trừ độc tố trong cơ thể, đối với Hoàng Ngạn Bách đang rốt ráo tập võ rất có ích.
Hoàng Ngạn Bách há miệng thở dốc, hắn cũng không cự tuyệt, chính hắn từng ma tu, tự nhiên sẽ hiểu khối cơ thể phàm thai này vô dụng cỡ nào, dù cho Ôn Đình Trạm có tìm đến tuyệt thế võ giả độ cho hắn một thân nội lực, nhưng hắn vẫn xuất thân là thư sinh, khối thân thể này thể chất cực sai lệch, chẳng khác ma đói là mấy.
Dưới tình huống này, cũng chỉ có thể tẩm bổ, đan dược chứa linh khí hay thuốc tốt Ôn Đình Trạm đều cho hắn điều trị. Nhưng tuy là dược thì vẫn có ba phần độc, tăng cường gân cốt, cũng đồng nghĩa với việc tích lũy độc tố, độc tố này chỉ có thể thông qua linh vật pha loãng giúp bài trừ.
Hoàng Ngạn Bách là lần đầu tiên được người khác nhường đồ ăn cho hắn, mặc dù cũng không phải quá thiếu thốn đồ ăn, hắn biết cơ thể Ôn Đình Trạm đã bị Long tiên dịch thối thể, bát cháo này không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng hành động này của Ôn Đình Trạm vẫn làm hắn có cảm giác như được phụ thân che chở.
“Đa tạ sư phụ.” Hoàng Ngạn Bách thoải mái tiếp nhận.
Dạ Dao Quang múc một muỗng trong bát của mình đưa cho Ôn Đình Trạm: “Tay nghề phu nhân chàng, chàng há có thể không nếm thử một miếng sao?”
Ôn Đình Trạm khóe môi giãn ra, cũng không để ý nhiều người đang nhìn, cúi xuống ăn hết muỗng cháo trên tay Dạ Dao Quang.
Trác Mẫn Nghiên cực lực thôi miên chính mình: Đúng là chọc mù mắt mà! Thật sự bị đôi vợ chồng này làm hỏng rồi!
Ánh mắt Đơn Cửu Từ loe lóe ánh sáng, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Minh Duệ hầu đây là muốn để Ngạn Bách bỏ văn theo võ?”
“Hoàng gia căn ở võ, Ngạn Bách tuy rằng trì hoãn tập võ một thời gian, nhưng thiên phú của hắn đối với võ cao hơn văn.” Ôn Đình Trạm trả lời.
“Đúng đúng đúng, ta cũng thấy như vậy.” Hoàng Ngạn Bách vội vàng gật đầu, nhìn thẳng ánh mắt như đăm chiêu của Đơn Cửu Từ, “Khi còn bé ở trong nhà bị tổ phụ bắt tập võ, cảm thấy rất vất vả. Phụ thân nói Hoàng gia không thể nuôi người vô dụng, ăn không xong, tập võ không theo được khổ luyện, liền buộc đi học văn. Một năm trước tham gia thi Hương, mới biết được chính mình tập văn đã đến giới hạn, cũng may gặp gỡ sư phụ, đi theo sư phụ tập võ ngược lại thấy rất lạc thú.”
Đơn Ngưng Oản lúc này cũng mở miệng yểm trợ cho hắn: “Vậy chàng phải rèn luyện cho tốt, ta cũng từng nghe nói rất nhiều người sở dĩ học không thành, chỉ vì không có lương sư chỉ dẫn, nếu chàng thấy đi theo Hầu gia tập võ rất có lạc thú, vậy tất nhiên là tìm đúng sư phụ rồi.”
“Ta cũng nhận định như thế.” Hoàng Ngạn Bách thiện giải nhân ý của Đơn Ngưng Oản, hướng về phía nàng cười đến lộ ra hàm răng trắng bóng.
Có Đơn Ngưng Oản can thiệp vào, Đơn Cửu Từ không tiện tiếp tục truy vấn, ngay cả hắn đối với Hoàng Ngạn Bách còn rất nhiều nghi vấn, nhưng theo những gì hắn điều tra, người này đích xác là Hoàng Ngạn Bách không có sai. Hơn nữa hắn biết nguyên tắc làm người của Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang là kiểu người sẽ không cho phép quỷ hồn dã quỷ chiếm cứ cơ thể phàm nhân, hắn cũng mời Nguyệt đại sư âm thầm nhìn xem Hoàng Ngạn Bách, Nguyệt đại sư đã khẳng định Hoàng Ngạn Bách trên người không có vật không sạch sẽ.
Nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy Hoàng Ngạn Bách này chỉ tốt ở bề ngoài, đến cùng có phải Ôn Đình Trạm vì để tính kế Thanh Hải Hoàng gia mà an bài quân cờ này hay không? Nghĩ đến chất nữ của mình lại rơi vào cái bẫy sâu này, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Dạ Dao Quang.
Cuối cùng hắn lựa chọn không tiếp tục tìm hiểu nữa, hắn tin tưởng Ôn Đình Trạm tuyệt đối có thể bày ra loại thủ đoạn này, bởi vì bọn họ là cùng một loại người. Ở trong mắt bọn họ không có bất cứ thứ gì ngoại lệ, chỉ cần có thể đạt tới mục đích thì chính là thủ đoạn tốt, nhưng Dạ Dao Quang sẽ không như vậy, có Dạ Dao Quang ở bên cạnh, Ôn Đình Trạm tuyệt sẽ không làm hại một cô nương vô tội, nhất là cô nương này là người Dạ Dao Quang thân cận.
Không có sự dò hỏi của Đơn Cửu Từ, bữa cơm này làm tất cả mọi người cảm thấy mỹ mãn. Sau khi ăn xong sắc trời cũng không còn sớm, nơi này cách phủ của bọn họ đều khá xa, ngày mai phần lớn vẫn phải thượng triều, cũng không tiện nghỉ tại chỗ này, cho nên ngồi trò chuyện thêm một nén nhang liền đứng dậy cáo từ.
Đơn Cửu Từ tự mình tiễn bọn họ ra khỏi côrng lớn, hắn đối Ôn Đình Trạm nói: “Minh Duệ hầu, năm năm ước hẹn đã qua một năm, xin đợi Hầu gia chỉ giáo.”
Ôn Đình Trạm dưới ánh trăng tịch mịch lộ ra nụ cười như có như không: “Nhất định không phụ kỳ vọng của Đơn công tử.”
Dạ Dao Quang biết, đây là Đơn Cửu Từ hạ chiến thư.