Hòa sơn trưởng vui mừng cười gật đầu: “Cả đời này của ta, có thể dạy một học sinh như Minh Duệ hầu, là may mắn lớn nhất trong nhân sinh này.”
“Sơn trưởng quá khen, giang sơn có biết bao nhân tài, sơn trưởng cả đời góp công sức cho học viện Bạch Lộc, nhất định sẽ dạy dỗ ra càng nhiều học sinh ưu tú.” Dạ Dao Quang khiêm tốn nói, sau đó chuyển đề tài, “Học sinh là nghe nói Khúc phu tử bệnh nặng, vừa lúc trở về Dự Chương cho nên tới thăm phu tử.”
“Thực có tâm.” Hòa sơn trưởng cũng cảm thấy được an ủi, sau đó tự mình dẫn Dạ Dao Quang vào học viện.
Mặt trời đã nghiêng về phía tây, buổi chiều vẫn có các buổi học, hơn nữa lúc này phần lớn học sinh đã tan học đi tới nhà ăn dùng bữa, nhìn thấy sơn trưởng tự mình đi nghênh đón khách, còn tưởng rằng là một đại nhân vật khó lường nào đó, không ngờ đi vào lại là một nữ tử tuyệt sắc, không khỏi dậy lên tò mò với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang ở học viện Bạch Lộc cũng một thời gian không ngắn, rất nhiều người cũ canh giữ hộ viện đều đã gặp qua, chỉ cần hỏi thăm là có thể hỏi ra thân phận của Dạ Dao Quang, tức khắc ánh mắt mọi người nhìn về phía Dạ Dao Quang đã thêm nhiều kính ý, Dạ Dao Quang vui vẻ cảm thụ.
Khóe môi nàng hơi cong lên, nàng biết sự kính ý này đơn giản vì nàng là thê tử của Minh Duệ hầu, bọn họ là kính trọng cùng sùng bái Ôn Đình Trạm, cho nên đối với nàng cũng không tự chủ được sự ngưỡng mộ.
Dạ Dao Quang chưa từng nghĩ tới nàng sẽ vui vẻ như thế vì ánh sáng một nam nhân mang đến chứ không phải bản thân nàng.
Đơn giản hơn vì nam nhân này là Ôn Đình Trạm!
Rất nhanh bọn họ tới khu vực phòng của phu tử, Dạ Dao Quang còn gặp một cố nhân, chính là Trần Trăn Nhi một thân áo lụa.
Trần Trăn Nhi tuổi tác tương đương với nàng, hiện giờ đã hai mươi mấy, bên cạnh Trần Trăn Nhi còn có một tiểu nam hài, nhìn cậu thì khoảng bốn năm tuổi, nàng cũng có được nghe nói việc Trần Trăn Nhi được gả tới Hàng Châu, nhưng không biết cụ thể là nhà nào.
Nhìn thấy Dạ Dao Quang, đôi mắt Trần Trăn Nhi cong xuống, rất nhanh nở nụ cười giòn tan với Dạ Dao Quang: “Ai chà, ta là nên gọi ngươi là Dạ đồng sinh hay là Minh Duệ hầu phu nhân nhỉ? Có cần hành lễ không?”
Trần Trăn Nhi vẫn tính tình ngay thẳng như ngày nào, Dạ Dao Quang không khỏi cười gật đầu: “Nhìn đến bổn phu nhân còn không hành lễ? Ai cho ngươi lá gan đó?”
Trần Trăn Nhi cũng cười lên tiếng, đẩy hài tử bên cạnh bước lên phía trước: “Nguyên ca, con mau đi chào hỏi, dì này là hầu phu nhân, cho dì ấy một cái lễ gặp mặt thật hoàn hảo xem.”
“Bái kiến dì.” Tiểu gia hỏa thật sự đoan chính hành lễ với Dạ Dao Quang, sau đó ánh mắt nghiêm túc rồi lại sáng lấp lánh nhìn nàng.
Dạ Dao Quang thật vừa tức giận vừa buồn cười với Trần Trăn Nhi: “Ngươi dạy con như thế cũng được sao?”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Dạ Dao Quang vẫn lấy ra từ trong ngực một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc bội này không gọi là quá suất sắc nhưng rất sáng, có sinh cát khí, có thể đuổi họa trừ tà.
“Nhìn xem thích chứ.” Đem ngọc bội đưa cho tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa rất vui vẻ nhận lấy, miếng ngọc cầm trong tay cảm thấy vô cùng thoải mái, liền vội không ngừng gật đầu: “Thích lắm, cảm ơn dì.”
Dạ Dao Quang duỗi tay xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thấy Trần Trăn Nhi đang cười phảng phất như mới chiếm được tiện nghi, biết được nàng chắc chắn được gả tới nhà chồng như ý, chỉ có ở cuộc sống hạnh phúc mới không bị mất đi bản tính ban đầu, vì vậy, Dạ Dao Quang cũng cảm thấy mừng cho nàng.
“Ta hôm nay đến thăm Khúc phu tử.” Dạ Dao Quang mở miệng nói.
“Ta dẫn ngươi đi.” Trần Trăn Nhi tự mình dẫn Dạ Dao Quang vào sân, tới trong viện của Khúc phu tử, đi càng gần lông mày của Dạ Dao Quang càng nhăn lợi hại.
Nàng bước qua cửa có ánh trăng chiếu rọi, trên đường hành lang gấp khúc liền nhìn thấy đối diện viện chính quanh quẩn một tầng khí màu xám nhạt.
“Sư phụ, đây là tà linh quấy phá!” Kim Tử lập tức nói với Dạ Dao Quang.
“Tà linh?” Khuôn mặt Trần Trăn Nhi tức khắc trắng nhợt, nàng đã biết bản lĩnh của Dạ Dao Quang, hơn nữa con khỉ này 6 năm trước vẫn chỉ có bộ dáng của khỉ, thế nhưng hiện tại đã có thể nói chuyện.
“Đừng sợ.” Dạ Dao Quang vỗ vỗ tay nàng trấn an, “Tà linh cùng quỷ không giống nhau, không có khí âm sát, trước khi chúng nó trở thành oán linh thì không thể chủ động công kích con người.”
Tà linh cùng quỷ giống nhau ở điểm là chỉ có hồn thể, nhưng bất đồng chính là tà linh không phân biệt nam nữ, nó là cỗ oán khí rất mỏng yếu, thậm chí khả năng không biết chính mình là thứ gì, cũng sẽ không có ký ức lúc trước.
Nó tương đương với quỷ cấp thấp, nhưng so với quỷ thì cứng cáp hơn chút.
Quỷ hồn nếu không ròng rã không tìm được chất nuôi dưỡng, liền sẽ dần bị tiêu diệt, mà tà linh là một cỗ khí, chỉ cần không có người đụng tới, nó vĩnh viễn sẽ không tiêu tán.
Một khi nó bám dính lấy địa phương nào thì sẽ gây nên oán niệm lớn ở đó, không cần phải chết người, chỉ cần oán niệm của người sống cũng có khả năng làm nó phát triển, thẳng đến khi hình thành oán linh liền có thần thức.
Chúng cần lượng lớn oán niệm làm đồ ăn, lúc đó sẽ mang tới tai họa cho nhân loại, chưa chắc đã xảy ra tàn sát, nhưng nhất định sẽ làm oán niệm của con người càng ngày càng sâu.
Nhưng tà linh có một chỗ đáng sợ hơn so với quỷ, giống như con kiến giết chết được con voi.
Một khi vô số tà linh ngưng tụ ở cạnh nhau, hình thành tà linh thể, đó chính là tồn tại còn khó đối phó hơn cả Quỷ Vương.
Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng từng đối phó với tà linh nên có chút kinh nghiệm, nàng nhanh chóng bay vút vào phòng của Khúc phu tử, bên trong phòng còn có Khúc phu tử phu nhân.
Nhìn thấy có người vọt vào trong, bà nhìn thấy Dạ Dao Quang thì kinh ngạc trong chốc lát, ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở trên người bà, tức khắc sắc mặt biến đổi.
“Dạ đồng sinh……” Khúc phu nhân thấy Dạ Dao Quang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng không tốt, tức khắc có chút kinh hãi.
Ánh mắt Dạ Dao Quang chỉ dùng một lát rồi nhanh chóng đảo qua người Khúc phu nhân, cuối cùng dừng ở trên cây trâm cài đầu của bà: “Sư mẫu, phiền người lấy xuống cây trâm mộc con xem qua một chút.”
Khúc phu nhân có chút khó hiểu, nhưng dưới sự kiên quyết không cho cự tuyệt của Dạ Dao Quang vẫn duỗi tay đem cây trâm trên đầu lấy xuống.
Cây mộc trâm đưa vào trong tay Dạ Dao Quang, nàng vừa tiếp nhận đã thấy rùng mình, Dạ Dao Quang nắm chặt bàn tay, rồi sau đó đứng ở mép giường nhìn về phía Khúc phu tử.
Sắc mặt Khúc phu tử tái nhợt, tựa hồ bị quấy nhiễu gắng gượng mở mắt, nhìn thấy Dạ Dao Quang khóe môi nhoẻn nụ cười: “Dạ…… Thiên Khu*.”.
ngôn tình ngược
**Rose: Những chương trước rose phiên âm từ nguyên tác là Dạ Thiên Xu* nhưng quay lại mấy chap trước đây thì dịch giả cũ dịch là “Khu” nên rose cũng để lại tên ban đầu cho liền mạch nhé.
“Phu tử, là học sinh.” Lòng bàn tay Dạ Dao Quang dẫn động khí ngũ hành, di chuyển từ mặt của Khúc phu tử xuống dưới, lập tức đuổi đám tà khí quanh quẩn trên mặt của ông đuổi đi, rồi sau đó duỗi tay bắt mạch cho Khúc phu tử, cũng may khí lực của tà linh này không mạnh, còn chưa xâm nhập lục phủ, Dạ Dao Quang vận một cổ khí ngũ hành đưa vào trong cơ thể Khúc phu tử, nghiêng đầu với Khúc phu nhân đang đứng ở một chỗ với Trần Trăn Nhi, “Mau mời đại phu tới xem cho phu tử.”
“Được, ta đi ngay.” Trần Trăn Nhi gật đầu chạy đi.
“Sư mẫu, cây trâm này có tà linh bám vào người, phu tử là bị tà khí quấy nhiễu, hiện giờ đã không còn trở ngại, chỉ là thân thể có chút suy yếu, cần điều dưỡng thêm một thời gian.” Dạ Dao Quang muốn đem cây trâm mộc này đi, cũng phải tìm một công đạo cho phu tử, thay vì miên man suy nghĩ, không bằng nói thẳng.
Khúc phu nhân hoảng sợ nhìn Dạ Dao Quang gắt gao bóp lấy cây trâm: “Cây trâm này…… Cây trâm này là lão gia tặng cho ta……”.