Ngày hành hình, Ôn Đình Trạm không phải quan giám trảm, nhưng từ sáng sớm hắn đã đưa Dạ Dao Quang tới trà lâu cách không xa pháp trường.
Vị trí này để quan sát rất tốt, tầm mắt vừa vặn có thể lướt qua tầng tầng người vây xem thẳng đến đài trên pháp trường, nhìn tới chỗ phạm nhân quỳ.
“Quan giám trảm, sẽ không phải là người của Đơn Cửu Từ chứ?” Dạ Dao Quang ngồi dựa vào thành cửa sổ nhìn giám trảm quan hỏi.
“Dao Dao vì sao nhìn ra hắn là người của Đơn Cửu Từ?” Ôn Đình Trạm có chút tò mò.
“Chàng nhìn hắn xem, liên tục nửa canh giờ trước nhìn bóng mặt trời, hận không thể nhanh nhanh tới thời gian hành hình.
Bộ dạng nghiêm trọng này tất nhiên là biết hôm nay có sự tình phát sinh, ngoại trừ chúng ta, vô cùng có khả năng Đơn Cửu Từ cũng đã suy đoán được chuyện sẽ xảy ra.” Dạ Dao Quang phân tích cho Ôn Đình Trạm, “Vả lại nếu như người này không đứng về phía ai mà ở trung lập thì chàng cũng sẽ không đến mức thận trọng tráo một người giả như vậy.
Sợ rằng hắn muốn đá bóng bên cạnh, gần tới canh giờ hành quyết hạ lệnh chém đầu.
Hoặc, thời gian còn rất sớm, nhưng hắn bị người cướp đạo trường làm chấn kinh, cho nên không thể không sớm đem tội phạm hành pháp, như thế dù bệ hạ có khiển trách cũng không thể nói hắn có tà tâm.
Ngoại trừ người của Đơn Cửu Từ, ai sẽ dùng một sinh mệnh vô tội như vậy để khơi dậy hận ý Hồ Đình đối với chàng?”
“Ha ha ha ha, phu nhân phân tích cũng có lý.” Ôn Đình Trạm vui vẻ cười ra tiếng.
“Chàng cười cái gì.” Dạ Dao Quang ghét bỏ nhìn hắn “Chỉ cần là những việc phu nhân làm, đối với ta mà nói, đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ.” Ôn Đình Trạm thuận miệng dỗ dành Dạ Dao Quang.
Cho dù nghe quen những lời nịnh bợ của hắn, nhưng Dạ Dao Quang không thể không thừa nhận, nàng rất hưởng thụ, duỗi tay chống cằm: “Còn nửa nén nhang nữa, Hồ Đình khi nào hành động?”
“Hắn sẽ không.” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang cười, liền nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, rất nhanh liền nhìn thấy Vệ Truất đè ép Hồ Đình một thân hắc y tới trước mặt bọn họ.
Đây là hành động trước một khắc bị Ôn Đình Trạm cản lại?
“Hồ đại nhân, thân là đô chỉ huy sứ Hồ Quảng, không có điều lệnh thì không được tự tiện rời cương vị, đại nhân chẳng lẽ không biết hay sao?” Ôn Đình Trạm nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấm một ngụm trà ấm.
“Ta vì sao mà đến, Hầu gia trong lòng đã hiểu.” Hồ Đình tự giễu nói.
“Bản hầu thật sự không biết đại nhân vì sao đến.” Ôn Đình Trạm bỏ xuống chén trà lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Hồ Đình đình trệ, hắn nghiêm túc nhìn Ôn Đình Trạm, thiếu niên này có một đôi mắt tối đen sâu thẳm giống như trân châu đen, một tầng hoa quang lưu chuyển nơi đáy mắt làm đôi mắt khắc sâu, che giấu tâm tư, làm người khác không thể đoán biết.
“Ta đến để chuộc tội.” Hồ Đình thấp giọng nói.
“Chuộc tội?” Mày kiếm Ôn Đình Trạm khẽ hếch, “Chuộc tội gì? Là lấy việc công làm việc tư? Hay là trộm thuế ngân?”
“Cả hai đều có.” Hồ Đình ở khoảng khắc này vô cùng thẳng thắn.
“Như thế nào chuộc, lấy mệnh đổi lại?” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt nhìn hắn.
“Chỉ có một cái mạng này.”
“Sớm biết hôm nay thì sao để xảy ra việc lúc trước?”
Hồ Đình nở nụ cười: “Con người, luôn có lúc không thanh tỉnh, tự cao tự đại, đắc ý vênh váo.
Năm đó hạ quan đã trải qua hồng lạo, thăng lên vị trí chỉ huy đồng tri, là bước đệm trước khi thành đô chỉ huy sứ.
Nhưng thấy bản thân đã lên chức vị quan trọng, những huynh đệ thân hữu thì đều gặp cảnh trái ngang, thật sự cảm thấy uất ức, trong lúc nhất thời mới loạn trí, làm chuyện sai trái.”
Dạ Dao Quang lúc nay mới hiểu, Hồ Đình cứu Hồ Hiếu, chẳng phải nguyên nhân nào khác, chính là vì tại thời điểm hắn lên thời kỳ cường thinh sau một thời gian trường kỳ bị chèn ép, hắn không nghĩ vẫn còn bị nghẹn khuất.
Rõ ràng huynh đệ của mình không sai, nhưng lại phải trốn trốn tránh tránh, mai danh ẩn tích.
“Hồ đại nhân nói tới đắc ý vênh váo là cớ gì?” Ôn Đình Trạm hỏi tiếp, dù sao ngoại trừ việc của Hồ Hiếu, Hồ Đình chưa từng làm thêm chuyện gì khác lạm dụng chức quyền.
Trong mắt Hồ Đình ánh lên một tia ánh sáng nhu hòa, hắn chỉ trả lời Ôn Đình Trạm bốn chữ: “Nhà có hiền thê.”
Là thê tử của hắn, là người mà hắn vì tiền tài mới nghênh cưới về, cho dù nàng là con gái một thương nhân, gả cho hắn lúc đó giữ chức tam phẩm chỉ huy đồng tri, mặc dù chỉ là kế thất nhưng cũng có thể nói là trèo cao.
Dù vậy, chỉ có chính hắn trong lòng rõ ràng, hắn cả đời này thiếu nàng.
Mấy năm nay, nàng chưa từng yêu cầu hắn vì nàng mà tư lợi, ngược lại không có dù chỉ một câu oán giận, tiền lớn tiền nhỏ trong nhà đều vì hắn vung ra, cho hắn có sự yêu mến, cảm tình của huynh đệ cũng như người dân, có thể để hắn nuôi nhiều người như vậy trong một thời gian dài.
Nàng gả cho hắn, không có bất cứ yêu cầu nào khác, bất luận hắn làm cái gì, nàng đều toàn lực ủng hộ.
Trong lòng hắn thương xót cho tướng sĩ của hắn, nhưng chỉ lơ đãng buông câu oán giận triều đình không cung cấp quân lương đủ để bọn họ vượt qua.
Nàng liền vì hắn làm lụng vất vả, bí mật ưu tiên mướn tướng sĩ hoặc người nhà của các tướng sĩ vào làm trong cửa hàng nương gia nàng.
Ngày lễ ngày tết đều có một khoản hậu hĩnh.
Đã không muốn dây dưa với triều đình, cũng sẽ không để lòng tường sĩ lung lạc niềm tin với hắn, càng giúp hắn cải thiện tình trạng thiếu hụt người sau hồng lao.
Thê tử nhỏ hơn hắn mười hai tuổi này chính là vì ưu tú đến như vậy làm hắn không thể không động tâm.
Nàng vì hắn đã trả giá rất nhiều nhưng chưa từng phản bác hắn một câu.
Cho đến khi sự tình Hồ Hiếu phát sinh, nàng quyết định một mạch quay về nương gia cũng không quay đầu lại dẫn theo nữ nhi, chỉ phái người đến hỏi hắn có muốn hưu thư hay không.
Lúc đó hắn phẫn nộ tới cực hạn, hắn cơ hồ muốn tấn công Quan gia, bóp cổ nàng chất vấn: “Ta đối với ngươi chỗ nào thua thiệt.
Ngươi cho dù muốn bỏ ta, cũng phải cho ta một lý do!”
Nàng bình tĩnh nhìn hắn: “Ta gả làm thê tử của chàng, cũng không phải vì coi trọng quyền thế, mà là kính nể chàng năm đó dẫn dắt một ngàn tướng sĩ chống lũ cứu tế.
Chàng trong lòng ta có thể sánh với anh hùng.
Nhưng tới hôm nay ta mới phát hiện, quyền thế có thể thay đổi một người, chàng đã không còn là chàng năm đó.
Chàng nếu muốn bóp chết ta thì ra tay đi, mẫu nữ chúng ta ngày sau ngày sau không phải cùng chàng lên đoạn đầu đài!”
“Ngươi ở đó nói hươu nói vượn cái gì!” Lúc đó hắn bị sự tức giận che lấp hết lý trí.
“Ta không nói bậy, trong lòng chàng đã biết rõ ràng.” Nàng luôn dùng ánh mắt nhu hòa như vậy nhìn hắn dù hiện tại có chút lạnh lùng, “Chàng năm đó bị quyền thế đàn áp như thế nào? Chàng năm đó vì sao chỉ có thể mang theo một ngàn người đi chống chọi hồng thủy mà không có ai tương trợ? Chàng đã quên rồi sao? Việc chàng gây nên ngày hôm nay, cùng những người năm đó dùng quyền thế ức hiếp chàng có gì khác nhau? Hôm nay chàng vì cả nhà Hồ Hiếu làm ra chuyện này, chàng muốn bảo vệ huynh đệ rõ ràng có ngàn vạn biện pháp, chẳng sợ chàng treo lừa người thế thân thế nào tại đạo trường ta đều có thể tiếp nhận.
Đó là huynh đệ của chàng, hắn ra tay giết người, giết chết một tên vô liêm sỉ, nhưng kẻ đó không đáng chết.
Có thể chàng muốn để mọi người thấy sự hiển hạch ngày hôm nay mà tâm chàng đã thay đổi.
Chàng không còn là nam nhân năm đó đứng giữa hồng thủy, làm ta chỉ liếc mắt đi qua đã cảm thấy người này dù thiên hạ sụp xuống dưới cũng có thể đỉnh thiên lập địa!”
Chính là những lời giãi bày này, giống như đâm một mũi dao vào đáy lòng hắn, làm tư tâm đang phình lớn che mờ lý trí của hắn vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Hắn lúc này mới phát hiện những sự việc hắn cho rằng hắn làm không sai, nhưng dưới con mắt thê tử thì đã dơ bẩn tới cỡ nào..