Như thế đều gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng bọn họ, rất nhanh trong chốc lát, một mùi thối truyền đến, mấy phu nhân đều nhíu đầu mày, nhưng cũng không dám lỡ lời trước mặt Dạ Dao Quang.
Mùi thối kia bắt nguồn từ một món vừa được đặt lên bàn, mọi người thấy đậu hũ thối vàng tươi, tất cả lộ vẻ mặt thần sắc khó có thể hình dung.
Dạ Dao Quang cười nói: “Đừng thấy nó thối, nhưng chính là càng thối càng ngon miệng, các phu nhân có nguyện ý làm gương cho binh sĩ?”
Nữ nhân đều rất yêu cái đẹp, yêu sạch sẽ, đối với những món ăn thối như thế, cho dù là muốn nịnh hót Dạ Dao Quang một chút, cũng phải chút chần chờ, bọn họ đều hoài nghi thứ này có thể ăn sao?
Nhất là thói quen dùng từ cảm giác mạnh của Dạ Dao Quang, còn dùng bốn chữ “gương cho binh sĩ” nghiêm trọng như vậy, chính là đem bọn họ phát hoảng, còn tưởng rằng đây là thứ có độc vật.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không dám động đũa, Dạ Dao Quang tự mình nhấc đũa kẹp một khối đậu phụ, chấm nước sốt trong đĩa, sau đó có chút hưởng thụ cắn một miếng.
Hành động này làm mấy người mở to hai mắt nhìn, bất quá rất rõ ràng thứ này không có độc.
Nếu như ăn không có việc gì, bọn họ cũng không ngại liều mình bồi quân tử.
Ào ào kẹp một miếng, một bộ thấy chết không sờn nhét vào miệng, có chút nghẹn, nhưng cỗ hương vị vừa vào trong nhất thời làm cho bọn họ đều đã quên mùi độc đáo của nó.
Có một số người ăn một miếng nhịn không được liền kẹp miếng thứ hai.
Đậu hủ thối nhận được rất nhiều khen ngợi, nhưng thật sự cũng có người ăn không vô, đổi lại phần lớn người cảm thấy ăn ngon.
Thứ này sang Minh triều mới có, Dạ Dao Quang nói phải làm hoàn toàn bằng đậu phụ, chứng thực Hủ Viên của nàng, tất nhiên là dư lực thực hiện, bởi vì Dạ Dao Quang có không ít phương pháp làm món ăn tươi mới, mùi vị lại quả thật không có gì có thể soi mói.
Bởi vậy buổi khai trương thập phần viên mãn, danh của Hủ Viên rất nhanh truyền khắp Tây Ninh.
Dạ Dao Quang sau khi tiếp đãi nội quyến quan viên, liền hỏi Ấu Ly: “Nha môn hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, phu nhân.” Ấu Ly vội vàng trả lời, “Nha môn có một vụ án mạng, người chết là một người Hán, mà người đưa tới nha môn cáo trạng lại là người Tây Tạng.
Người Tây Tạng này bất luận Hầu gia thẩm vấn như thế nào hắn cũng không mở miệng nói một câu, không nhận tội cũng không biện bạch, giống như một người câm.
Hầu gia vừa mới phái người truyền tin tức đến, ngài ấy thật chuyện này có chút kỳ quái, cho nên muốn đích thân đi tới địa điểm gây án xem xét, báo sẽ đến chỗ phu nhân trễ một chút.”
“Chính sự quan trọng hơn, còn tới giữ thể diện làm gì?” Dạ Dao Quang không khỏi buồn phiền nói.
Lời tuy nói như thế, nhưng Dạ Dao Quang không rời khỏi Hủ Viên, một trăm bàn không đến một canh giờ liền ăn xong, sân bọn họ là tứ hợp viện*, mỗi một viện vừa vặn bày sáu bàn, trung gian cũng có thể đủ bày tám hàng, tổng cộng ba mươi hai bàn, cũng chính là hết ba lượt.
Những người ăn trước đều có thể hỗ trợ tuyên truyền, hơn nữa Dạ Dao Quang dùng tiền thu được làm việc thiện, vì thế từng sóng người kéo đến, chưa ăn xong bên ngoài đã có người xếp hàng chờ đợi, phỏng chừng tò mò muốn thử món mới.
*Tứ hợp viện: Kiểu kiến trúc có 1 khoảng sân ở giữa, 4 khu nhà bao thành hình vuông xung quanh (rose).
Dạ Dao Quang cũng lo lắng ngày đầu tiên này, nếu như không có quản sự ở đây có thể có người làm nháo loạn, cho nên luôn luôn tự mình tọa trấn tại Hủ Viên, hơn nữa nàng cũng biết, về chuyện tra án này, nàng căn bản không có sự sâu sắc như Ôn Đình Trạm.
Vì thế cho dù có chạy tới nơi còn làm hắn thêm phần lo lắng cho mẹ con nàng, không bằng ở chỗ này chờ hắn tới đón.
Đại khái đến buổi chiều, Dạ Dao Quang vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, Ôn Đình Trạm liền nắm tay Tuyên Khai Dương một đạo đến tửu lâu, vẫn như cũ là không còn chỗ ngồi, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng có chút thình lình bất ngờ.
Nhìn Tuyên Khai Dương, Dạ Dao Quang thân thủ kéo cậu tới bên cạnh, dùng khăn lau mồ hôi trên trán, không đồng ý nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng cũng không thể ỷ lớn mà hiếp thế người, qua vài ngày lại cho Khai Dương nghỉ phép.”
Ôn Đình Trạm mỗi sáu ngày hưu mộc một ngày* (giống mình đi làm 6 ngày được nghỉ chủ nhật ^^).
Mỗi khi đến ngày hưu mộc, hắn sẽ xin phép cho Tuyên Khai Dương, mang theo Tuyên Khai Dương cùng nàng đi du ngoạn.
Trường tư thục vì để những đứa nhỏ sớm ngày thích ứng chế độ học viện, cho nên việc nghỉ phép cũng áp dụng như học viện, giữa tháng nghỉ ngơi một ngày, cuối tháng nghỉ ba ngày.
Bởi vì Ôn Đình Trạm, Tuyên Khai Dương vốn so với người khác một tháng nghỉ nhiều hơn ba ngày, hôm nay hắn lại ngay lúc Tuyên Khai Dương chưa tan học đã bị hắn đưa đi...
“Đây là tửu lâu của phu nhân, cũng là việc lớn nhất của cả nhà, tất nhiên không thể thiếu hai phụ tử chúng ta rồi.” Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn Tuyên Khai Dương, “Khai Dương, con nói xem đúng không.”
“Dạ dạ vâng.” Tuyên Khai Dương vội vàng gật đầu, chợt đối với mẫu thân lấy lòng nói, “Nương thân, người yên tâm.
Hài nhi tuyệt sẽ không bởi vậy liền nghĩ lầm bản thân so với người khác ưu thế hơn.
Hài nhi trước mỗi lần xin phép, đều hỏi tiên sinh việc học trong ngày, sau khi hoàn thành nội dung học mới rời khỏi tư thục.”
“Con biết nương thân lo lắng là được rồi.” Tuyên Khai Dương hiểu chuyện, Dạ Dao Quang chưa từng có hoài nghi qua, tay nàng nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Qua vài năm nữa con sẽ tới học viện, học viện không được tự tại như tư thục đâu.”
“Hài nhi đã biết.” Tuyên Khai Dương nhu thuận đáp lại.
Dạ Dao Quang nhìn đi theo cậu còn có Cổ Trát Ba, giọng ôn nhu nói: “Các con nhanh đi nhường Ấu Ly chuẩn bị chút đồ ăn, trước tiên lấp đầy bụng đã.
Cổ Trát Ba, phụ mẫu con cũng ở đây.”
Nghi Vi vội vàng biết điều dẫn hai đứa nhỏ đi.
Trong phòng, liền chỉ còn lại Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, ngay cả con khỉ Kim Tử cũng không có, Dạ Dao Quang không cần đoán cũng biết nó nhất định đến phòng bếp trộm đậu hủ thối.
“Vụ án tra ra sao rồi?” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm tới phía trước bàn, trên bàn có chút điểm tâm Điền tẩu tử dựa theo khẩu vị của nàng cùng Ôn Đình Trạm làm, Dạ Dao Quang phân phó người làm thêm đĩa trái cây, Dạ Dao Quang một bên hỏi, một bên dùng que xiên cắm một miếng dâu tây dại đưa tới bên miệng Ôn Đình Trạm, “Ăn trước điểm tâm lót dạ, chàng hôm nay chắc không có tâm trạng dùng bữa trưa.”
Được người âu yếm đưa tới đồ ăn tận miệng, Ôn Đình Trạm tự nhiên cảm thấy mỹ mãn ăn vào, mà sau mới nói: “Vụ án này có chút không bình thường.
Nghi phạm kia cho tới bây giờ cũng chưa từng mở miệng nói chuyện.
Ta phái Vệ Kinh đi thăm dò những chuyện trước đây của hắn, hắn sống lẻ loi một mình, không vướng không mắc, cũng không biết hắn vì sao không muốn kêu oan.”
“Hắn oan uổng?” Dạ Dao Quang tuy rằng nghe lời nói đầy nghi vấn, nhưng dựa theo ngữ khí của Ôn Đình Trạm, nàng tin tưởng Ôn Đình Trạm đã nói như vậy, người kia nhất định là bị oan.
“Phải.” Ôn Đình Trạm rất khẳng định gật đầu.
“Nói cho muội nghe một chút.” Dù sao nàng hiện tại cũng không bận gì, Dạ Dao Quang coi như làm giết thời gian, kỳ thực đối với việc Ôn Đình Trạm phá án nàng rất có hứng thú, nhất là lần này liên lụy cả hai bên người Hán và người Tây Tạng.
“Người chết chính là thứ tử một hộ tiểu địa chủ ở phủ thành, mà bị cáo chính là người Tây Tạng làm thuê cho tiểu địa chủ này.
Bọn họ trước đó đã ký khế ước thuê mướn ba năm, năm nay vừa đúng là năm thứ ba...”
Ba năm khế ước đến hạn, bị cáo còn muốn tiếp tục làm việc, nhưng tiểu địa chủ không đồng ý, hai người ở giữa lúc đó liền phát sinh xung đột, nhưng bởi vì hai bên ngôn ngữ không thông, nha tử đứng giữa phiên dịch bắc cầu cũng là gà mờ, cho nên đến bây giờ cũng không có ai biết rõ sự tình trải qua đến cùng là như thế nào.
Chẳng qua người chết ba ngày trước hùng hổ đến nhà bị cáo cảnh cáo một hồi, sau đó nghênh ngang rời khỏi.
Sau ngày đó vài ngày, người chết chết ở trong rừng cây, mà thời điểm hạ nhân trong nhà đi tìm, chỉ tìm được một thanh búa giết người, mà búa này là của bị cáo, rất nhiều người đều có thể chứng minh.
Đợi đến khi người nhà người chết đuổi tới nhà bị cáo, bị cáo đang ngơ ngác ngồi ở trong sân, hắn trên người cùng trên tay đều có vết máu, bởi vậy, tất cả mọi người cho rằng hắn giết người, hắn cũng không cãi lại, bị người nhà người chết áp giải đến nha môn, cũng không từng phản kháng.