Dạ Dao Quang trấn an ở Cổ Cứu, ba người cũng không tiếp tục chậm trễ thời gian, Dạ Dao Quang lấy ra la bàn, kim trên la bàn bắt đầu xoay.
La bàn của nàng cũng đã khác lúc trước bởi vì bên trong có một con long mạch, hơn nữa long mạch hấp thu linh khí của Bách Lý Khởi Mộng khi giáng sinh con trai vì thế đã có thể có một chút cảm ứng, long mạch tìm long mạch cũng sẽ nhanh hơn.
Long mạch ngày đó nàng cùng Ôn Đình Trạm tìm thấy đích xác không thể so sánh nổi với long mạch lần này.
“Ma khí rất nặng.” Dạ Dao Quang đi theo hướng la bàn chỉ định tới đỉnh phía bắc Nhật Nguyệt sơn, nơi này địa thế dễ lên nhưng không dễ xuống, sa huyệt cũng không ít, lại nhìn hình dáng của dãy núi, Dạ Dao Quang xác định nơi này có long mạch không thể nghi ngờ.
Nhưng bốn phía quanh quẩn ma khí, nhường Dạ Dao Quang cùng Mạch Khâm đều kinh hãi.
Hai người không khỏi cẩn thận đưa mắt nhìn nhau, trong lòng càng thêm không dám khinh thường, Dạ Dao Quang để Kim Tử đặt trên người Cổ Cứu.
“Mạch đại ca, huynh có thể có nhìn ra đây là ma vật gì không?” Dạ Dao Quang thật sự nhìn không thấu lai lịch của ma vật này.
Ma vật sinh ra cũng có căn nguyên cùng thời cơ, chỉ cần tìm được căn nguyên gốc rễ của nó mới có thể bảo vệ nó khỏi sự xâm nhập từ bên ngoài, mà cũng chỉ cần tìm được căn nguyên mới tìm ra biện pháp đối phó với nó.
“Chưa nhìn ra.” Mạch Khâm cũng là thần sắc ngưng trọng lắc đầu.
Nghe xong lời của Mạch Khâm, Dạ Dao Quang thả người nhảy lên, nàng muốn tới chỗ cao nhìn phạm vi ma khí bao trùm, cũng là nhìn khu vực xung quanh, xem xem có thể nhìn ra một tia manh mối khác hay không.
Nhưng nàng mới bay cách mặt đất chưa tới một trượng liền bỗng thấy hô hấp khó khăn, lực lượng kỳ dị phía trên áp chế ập xuống làm thân thể nàng bỗng nhiên nặng nề, lập tức ngã xuống, cũng may nàng phản ứng nhanh chóng, lập tức xoay thân mới bình yên rơi xuống đất.
“Dao Quang, muội có sao không?” Mạch Khâm vội vàng chạy tới đỡ lấy bờ vai nàng.
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Mạch đại ca, ta không sao, ma khí này đã đem toàn bộ sơn mạch bao trùm, nó đây là muốn vây chết long mạch chi linh bên trong trực tiếp hấp thu vào thể.
Nếu như nó thật sự thành công, chỉ sợ sẽ có thể đọng thành thể thực.”
Tiên thiên chi ma, là không có thể thực, chúng đều là một cỗ linh khí tà ác.
Chỉ những con ma chưa thể tu luyện thành thể mới có ý nghĩ cường hãn đáng sợ như vậy đến cắn nuốt long mạch chi linh.
Một khi nó tu luyện thành thể, chỉ sợ Ma giới một lần nữa xáo trộn, mà nó không biết sẽ mang tới bao nhiêu tại họa cho sinh linh trong thiên hạ.
“Hai chúng ta chỉ sợ không thể ứng phó với nó.” Mạch Khâm cũng không nghĩ tới sự tình thế nhưng đã ác liệt đến tình trạng này.
“Phải, chúng ta chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian nó, ta lập tức liên hệ sư huynh, nếu như có thể, tốt nhất sư thúc tự mình đến một chuyến.” Trải qua biến cố vừa mới rồi, Dạ Dao Quang trong lòng hiểu rõ, nàng cùng con ma vật chưa rõ mặt mũi này thực lực cách xa nhau, nó đã đem long mạch coi như miếng cơm sắp nuốt, muốn cứu long mạch, tất phải tru diệt nó trước.
Cho nên, Dạ Dao Quang không chút do dự đưa tin hướng Duyên Sinh quan, sau đối với Cổ Cứu nói: “Chi Nam, sự tình lần này, chúng ta chỉ có thể chờ.”
Thấy Dạ Dao Quang lo lắng giúp hắn sửa mệnh, Cổ Cứu tất nhiên chỉ có cảm kích, Dạ Dao Quang nói nên làm thế nào thì hắn sẽ làm như vậy.
Vì phòng ngừa đây là một con mộng ma, Dạ Dao Quang cùng Mạch Khâm cũng không dám ngồi xuống đất tu luyện, sợ rằng trong lúc tu luyện, nó thông qua suy nghĩ đưa bọn họ kéo vào ảo cảnh, liền ngay cả Cổ Cứu muốn nghỉ ngơi cũng phải mật tấc không rời rào chắn bằng khí Ngũ hành mà Kim Tử tạo ra.
Bởi vì sợ hãi long mạch bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ma khí ăn mòn mà sinh biến, Dạ Dao Quang cùng Mạch Khâm không dám lui lại quá xa, chỉ có thể gian khổ thủ tại chỗ này, lo âu cùng đợi cứu viện.
Nhưng, Dạ Dao Quang lại không biết, lời xin giúp đỡ của nàng vĩnh viễn không được hồi âm.
Nàng không mang Tiểu Quai Quai đi cùng nên dùng chính phù triện cùng Duyên Sinh quan tương liên, âm phù sẽ mang lời của nàng bay về phía Duyên Sinh quan.
Nhưng Dạ Dao Quang lại không biết rằng, âm phù từ bên trong Nhật Nguyệt sơn bay ra, nửa đường tới Duyên Sinh đã bị một cỗ lực lượng quỷ dị chặn lại.
Người kia toàn thân thể che phủ bởi lớp áo choàng đen, thân hình nhỏ nhắn, ả đưa ra cánh tay dài nhỏ mềm mại, tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt, nhưng có thể biết đây là nữ tử, mang theo âm phù bị chặn lại, ả nhanh chóng rời khỏi Nhật Nguyệt sơn.
Về tới Thanh Hải, bay vào một tòa trạch viện rộng lớn, bên trên của chính trạch viện này viết hai chữ rõ ràng “Hoàng Phủ”.
Thanh Hải đô thống độc tài một vùng Thanh Hải, đô thống Hoàng Kiên, ném tập quân chính lên mặt bàn, ở thư phòng đi qua đi lại, hắn chấp chướng quân chính Thanh Hải mười mấy năm qua, đã quên tư vị lo âu.
Thế nhưng hôm nay, hắn đích xác trong lòng không yên, hết thảy đều đơn giản là hắn tin một nữ nhân thần bí không rõ lai lịch, đáp ứng cùng nữ nhân này liên thủ đối phó với người hắn kiêng kị là Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm người này, từ Nhiếp gia đến Lưu Cầu lại đến Hồ quảng tổng đốc Hồ Đình, hắn đều điều tra vô cùng cẩn thận, mỗi một nước cờ đều thận trọng, mặc dù Ôn Đình Trạm bất quá vừa mới qua nhược quán một năm, nhưng Hoàng Kiên chưa từng dám xem nhẹ.
Hắn cũng biết, bệ hạ đây là đã không vừa mắt hắn ở lại Thanh Hải làm vương cho nên phái Ôn Đình Trạm đến.
Hắn nguyên vốn muốn tính toán dần dần, nhưng ngay lúc này hắn lại gặp gỡ nữ nhân quỷ thần khó lường này, cũng không biết chính mình vì sao đầu óc nóng lên tin ả, bây giờ ả nói đi nắm chặt bảy tấc của Ôn Đình Trạm, vừa đi mấy ngày còn chưa trở lại, mắt thấy vụ án Cách Lai Ôn Đình Trạm đã sắp tra ra.
Với tâm tư thâm trầm của Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm tất nhiên biết án mạng liên quan Cách Lai là bút tích của hắn, đợi đến khi Ôn Đình Trạm ra tay, tất nhiên sẽ không cùng hắn giữ thế như hiện tại, nhưng hắn tạm thời còn chưa muốn lật mặt với Ôn Đình Trạm, thời cơ chưa đủ chín muồi.
“Hoàng đại nhân, tốt xấu cũng độc bá Thanh Hải hơn mười năm, lần này định lực thật đúng là làm người ta không dám khen tặng.” Giọng nữ âm trầm lạnh lùng vang lên.
Hoàng Kiên dừng bước chân, hắn chẳng những không giận, ngược lại vui mừng quá đỗi, đối với người xuất hiện trước mặt hắn, cả người đều giấu sau áo choàng đen, nữ nhân quỷ mị đột nhiên xuất hiện, hắn cũng nhìn quen rồi: “Cô nương, sự tình làm thế nào?”
“Đã làm thỏa đáng, qua ba ngày nữa, ta sẽ làm Dạ Dao Quang bị nhốt chết ở Nhật Nguyệt sơn.” Nữ tử kia nhắc tới ba chữ Dạ Dao Quang lộ ra hận ý khắc cốt không chút nào che giấu.
“Cô nương đã nhiều ngày đi như vậy, liền chính là đi đối phó Minh Duệ Hầu phu nhân?” Hoàng Kiên nhíu mày.
“Thế nào? Hoàng đại nhân chướng mắt nữ nhân?” Hắc bào nữ tử hừ lạnh một tiếng, “Hoàng đại nhân, vị phu nhân của Ôn Đình Trạm là người tu luyện, lại được Ôn Đình Trạm coi trọng hơn tánh mạng của bản thân, phu thê bọn hắn nếu ở cùng nhau mới là khó đối phó nhất.
Ta mất bao nhiêu tâm tư, theo một vòng lẩn quẩn như thế mới tách được hai người.
Một khi Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang rơi vào nguy hiểm, hắn tất nhiên sẽ tự loạn.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhường Dạ Dao Quang có mệnh còn sống đi ra khỏi Nhật Nguyệt sơn.
Về phần đối phó Ôn Đình Trạm, liền xem thủ đoạn của ngươi.
Hắn là người thiên mệnh, ta cũng sẽ không để ngươi đi cùng hắn đồng quy vu tận, nếu thê nhi hắn táng thân tại Nhật Nguyệt sơn, ngươi lại không có bản lĩnh đánh hắn ngã, vậy ngươi liền chuẩn bị tốt, nhường toàn bộ Hoàng gia của ngươi chôn cùng mẫu tử Dạ Dao Quang.”.