Cảm giác ngạt thở từ một chưởng đánh tới kia, dù Dạ Dao Quang đã trải qua vô số lần phiêu lưu nhưng chưa bao giờ cảm thấy tử vong tới gần như lúc này, giống như một người không biết bơi bị ném vào đại dương mênh mông.
Lực lượng khí thế bàng bạc kia thao thao đánh tới, một tiếng đem bình chướng do Tử linh châu hình thành đánh tan, vẩy ra những mảnh ánh sáng như thủy tinh vỡ vụn vẩy ra, bắn ngược lại người Dạ Dao Quang làm ngực nàng một trận run rẩy đau nhức, một cỗ tanh ngọt nhất thời theo cổ họng tràn lên, lúc này một búng máu phun ra.
Cũng may tầng bình chướng thứ hai của nàng tuy rằng lung lay sắp đổ dưới trọng kích nhưng còn chưa vỡ tan, chống đỡ đại bộ phận lực lượng còn lại, nhưng mà, tình huống hoàn toàn không theo sự lạc quan của Dạ Dao Quang.
Cơ hồ chân nàng còn chưa kịp đứng vững lại, đợt sóng công kích thứ hai của tâm ma đã tới gần.
Nếu đổi lại ngày trước, chẳng sợ gặp gỡ địch nhân cường đại, lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng Dạ Dao Quang đều sẽ chống cự không buông tay.
Nếu như chạy không thoát khỏi số trời, không thể cùng đối phương đồng quy vu tận, nàng chết cũng muốn cắn một miếng thịt của kẻ dịch.
Nhưng lúc này, bản năng của nàng hiện giờ không còn là chống cự, mà trong chớp mắt thi triển thuật pháp, khí Ngũ hành từ bốn phương tám hướng tới bên trên vòng tay của nàng bắn toé mà ra, bị nàng nhanh như tia chớp tạo ra một tấm khiên kéo đến phía trước bụng.
Bất cứ lúc nào, người làm mẫu thân nghĩ đến đầu tiên là phải bảo vệ hài tử của mình.
Ngay tại lúc nàng tạo lá chắn cho bụng của mình, đã chuẩn bị ngạnh sinh quyết nhất kích với tâm ma này, một luồng lực lượng ngút trời dâng lên, một đạo bình chướng trống rỗng xuất hiện trước khi tâm ma nện lên người nàng lần thứ hai, chợt mắt nàng như hoa lên, nàng nhìn đến bóng lưng quen thuộc, là Trường Diên sư huynh, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Thần kinh trầm tĩnh lại, Dạ Dao Quang cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thân thể không thể khống chế ngã ngửa ra đằng sau, một cánh tay rắn chắc mà có lực đưa tới ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, hơi thở lành lạnh mùi hương quen thuộc xẹt qua, nàng ngã vào vòng ôm ấm áp.
Giương mắt nhìn lại đôi mắt tối đen đầy sự lo lắng của người phía sau, Dạ Dao Quang nhất thời không kìm lòng được nỉ non: “A Trạm...”
Ôn Đình Trạm tay vừa thu lại, đem Dạ Dao Quang gắt gao ôm vào trong ngực, hắn mím môi không nói, thân thủ chế trụ mạch môn của nàng.
Nguyên bản mặt không cảm xúc thốt nhiên biến đổi, hắn nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một hạt đan dược đút cho nàng: “Mau nuốt xuống.”
Dạ Dao Quang ngoan ngoãn uống thuốc sau đó nhìn sắc mặt lóe tia mềm mại của Ôn Đình Trạm liền cười: “A Trạm, đừng lo lắng, muội cùng hài tử đều vô...”
Một câu vô sự còn chưa nói ra ngoài miệng, Dạ Dao Quang bỗng thấy bụng một trận rút đau, phía tay đang nắm cánh tay của Ôn Đình Trạm cũng không tự chủ được dùng sức: “A Trạm...”
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Ôn Đình Trạm nhanh chóng ôm lấy Dạ Dao Quang, hắn muốn đưa Dạ Dao Quang rời khỏi chỗ này, đi tới một nơi yên tĩnh, Dạ Dao Quang bởi vì nội thương chấn động, đã có dấu hiệu sắp sanh, viên dược vừa mới rồi của hắn là một loại bổ nguyên khí, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, không đợi dược hiệu phát tác, Dạ Dao Quang đã một bước muốn sinh trước.
Nhưng mà bốn phía đều là sương trắng lượn lờ, ở trên cao hắn có thể thấy rõ ràng nhưng vừa đáp xuống mặt đất, hắn hoàn toàn không xác định được phương hướng, bất luận đi về hướng nào, đi chưa được mấy bước sẽ vấp phải trắc trở.
Lúc này Dạ Dao Quang đã máy thai, nếu đổi lại là sinh trong hoàn cảnh bình thường nàng tất nhiên sẽ không chật vật như vậy, có thể nàng hao phí không ít công lực, lại bị nội thương, vừa mới có dấu hiệu sinh, cả người nàng đã đau đớn sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Phía trước, Trường Diên đang cùng tâm ma chiến đấu ở một chỗ, tâm ma tuy đã hao phí không ít lực lượng đối phó Dạ Dao Quang, nhưng vẫn không thể khinh thường, Trường Diên thế nhưng đấu với nó khó phân thắng bại.
“Sư huynh, Dao Dao muốn sinh!” Ôn Đình Trạm nhanh chóng tỉnh táo lại, đối với Trường Diên gào to một tiếng.
Trường Diên một cái xoáy thân đem lực lượng của tâm ma ngưng tụ hình thành một cỗ ánh sáng xanh thẳm đánh tan, vừa đúng lúc nhìn đến Dạ Dao Quang đang nằm ở trong lòng Ôn Đình Trạm, thủ quyết của hắn nhất thời biến đổi, thấy được Kim Tử cùng Mạch Khâm bị tâm ma ngăn cách ở bên ngoài, phất trần trong tay ném ra, lay động kéo theo một chuỗi tinh quang lần nữa ngưng tụ công kích tâm ma.
Thừa dịp kéo dãn khoảng cách này, hai tay hắn khí Ngũ hành quanh quẩn rất nặng, không khí kiềm hãm bên trong bị hắn kéo ra một khe hở, Kim Tử lập tức hóa thành một đạo lưu quang thẳng đến bên người Dạ Dao Quang.
Móng vuốt của nó ẩn chứa khí Ngũ hành đặt trên phần bụng thỉnh thoảng nảy lên của Dạ Dao Quang, làm giảm bớt đau đớn cho nàng.
“Đi mau!” Trường Diên ở trên không quát một tiếng.
Mạch Khâm cũng phi thân mà đến, che lấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, nhanh chóng muốn thoát ly khỏi phạm vi của tâm ma.
Thấy miếng thịt béo bở đến bên miệng cứ như vậy chạy, tâm ma làm sao có thể cam tâm?
“Còn muốn chạy, không có dễ dàng như vậy!”
Thanh âm lạnh lẽo rơi xuống, vừa mới chạy ra khoi khu vực tâm ma, đám người Ôn Đình Trạm cùng Mạch Khâm cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, Nhật Nguyệt sơn nguyên bản dưới sự khống chế của tâm ma cũng trắng xoá một mảnh, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy những hình ảnh khác, hiện giờ khoảng khắc này thế nhưng không thể nhìn thấy năm ngón tay, một màu trắng làm cho người ta hoảng hốt.
“Lĩnh vực Ma chi.” Giọng nói của Mạch Khâm từ hư vô truyền đến.
Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang thật chặt vào trong ngực, hắn giờ phút này cúi đầu lại hoàn toàn nhìn không thấy người trong tay, chỉ có thể cảm thụ được hô hấp, cảm thụ được độ ấm của nàng, chỉ như vậy cũng đủ biết nàng bình yên ở trong lòng hắn.
“Sư công đừng lo lắng, lĩnh vực ma chi tiêu hao ma khí thập phần vĩ đại, giờ phút này có Trường Diên chân nhân ở đây, gia hỏa kia thi triển lĩnh vực ma chi chỉ có thể vây khốn chúng ta nhưng vô pháp đả thương người.” Kim Tử hiện tại cũng chỉ có thể nhặt những mặt tốt của tình hình nói cho Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao sắp sinh.” Ôn Đình Trạm trầm giọng nói.
Hiện bây giờ, đã không còn là vấn đề bị thương hay không, mà là Dạ Dao Quang sản tử, không thể ngay tại nơi rừng núi hoang vắng, tại nơi nguy hiểm như vậy.
“Nhất định phải… nhất định phải thoát ly ra...” Dạ Dao Quang cắn răng nói, nàng nghĩ tới ánh mắt tâm ma nhìn về phía bụng nàng làm người ta sởn gai ốc, nếu như nàng sinh ngay trong lĩnh vực ma chi của tâm ma, chỉ sợ hài tử một khi sinh ra sẽ rơi vào trong tay tâm ma, như vậy nàng nhất định sẽ điên mất, “Kim Tử!”
Kim Tử cùng Dạ Dao Quang tâm ý tương thông, nghe thấy Dạ Dao Quang hô to một tiếng, lập tức từ trong lòng Dạ Dao Quang nhảy xuống.
Thân thể nó nhanh chóng biến lớn, chưa đến chốc lát liền hình thành một cự nhân cao sáu bảy thước, một đôi mắt ánh vàng rực rỡ sáng quắc như hai cái đèn lồng phóng đến trên người Ôn Đình Trạm cùng Mạch Khâm, hai người nhất thời có thể đủ nhìn lẫn nhau cùng toàn cảnh được Kim Tử bao phủ.
“Theo ta đi.” Mạch Khâm nhanh chóng một cái lắc mình, mượn ánh sáng từ Kim Tử mà chạy nhanh về phía trước.
Tâm ma đích xác không thể phân thân, lĩnh vực ma chi do nó thi triển thế nhưng không thể đem Trường Diên cùng tiến vào, nếu so sánh với Ninh Anh, năng lực tâm ma còn kém quá xa, giờ phút này nó cùng Trường Diên đối chiến đã bị vây hạ phong, nơi nào còn quản được Mạch Khâm cùng Dạ Dao Quang đã tránh thoát khỏi lĩnh vực của nó.
Cho nên, Mạch Khâm bọn họ nhanh chóng rời khỏi, nhưng khi bọn họ vừa mới đi ra khỏi lĩnh vực ma chi lại là bị một luồng lực lượng tà ác bao phủ.
Từ phía trên cao Mặc Khinh Vũ trong bộ hắc y lạnh lùng nhìn Dạ Dao Quang trong lòng Ôn Đình Trạm, quanh thân ả ta có thể nhìn thấy quanh quẩn vô số tà linh hình ảnh nhạt nhẽo...
- --
Rose: Xin lỗi mn vì hnay mới ngoi lên được, huhu, bận cái giấy đi đường quá.
Mấy hôm nữa ổn ổn sẽ ra đều nha...