Nghe xong lời nói của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm vô cùng kinh ngạc. Cậu và Thù Vạn Hách đã nói chuyện tâm sự cả một đêm nên biết được Thù Vạn Hách chính là một nam nhân có lòng tự trọng, không hề giống một người thích dựa dẫm vào quan hệ, bám váy đàn bà.
Dạ Dao Quang chỉ nhìn thoáng qua cũng biết trong đầu Ôn Đình Trạm đang suy nghĩ gì: “Bây giờ chưa phải, không có nghĩa là tương lai sau này cũng sẽ như vậy. Những người gặp phải biến cố lớn thì tâm tư sẽ có thiên biến vạn hóa, có những người không chịu được áp lực thì tính cách sẽ trở nên vặn vẹo…”
“Dao Dao, ý nàng là Thù gia sau này sẽ có biến cố lớn?” Ôn Đình Trạm vô cùng kinh hãi, là dạng biến cố gì sẽ khiến cho một nam nhân mang theo chí lớn biến thành một kẻ thích lợi dụng quan hệ bám váy đàn bà cơ chứ?
“Chử đế sư không phải cho chàng một quyển sách sao?” Dạ Dao Quang cất bước rời khỏi phần mộ tổ tiên của Thù gia, đón lấy ánh mặt trời buổi sáng sớm, chậm rãi leo lên núi.
Chử đế sư trước khi rời đi đã đưa cho Ôn Đình Trạm một quyển sách ghi chép tất cả những quan viên hiện nay, đồng thời sau khi Chử đế sư rời khỏi vài ngày đã có người đem tặng một đống đồ đạc tới. Dạ Dao Quang không cần nhìn cũng biết Chử đế sư chẳng những có ý thu nhận Ôn Đình Trạm làm đồ đệ, hơn nữa đã coi Ôn Đình Trạm thành người nối nghiệp mà bồi dưỡng tỉ mỉ vô cùng.
Còn về phần tại sao Chử đế sư lại muốn bồi dưỡng Ôn Đình Trạm khẳng định không phải bởi vì Ôn Đình Trạm tài trí hơn người mà bởi vì Ôn Đình Trạm là một người tiến có thể công, lùi có thể thủ. Triều đình luôn luôn biến động nhưng Chử đế sư đã không có đủ tinh lực và tuổi tác để hành động nữa. Điều ông có thể làm bây giờ chính là trải đường sẵn cho những kẻ có năng lực nhưng những người này nhất định không được là người thuộc dòng chính của Chử gia, bởi nếu hành sự thất bại thì Chử gia cũng giảm được tối đa thiệt hại, không bị liên lụy quá nhiều.
“Có ba vị quan viên họ Thù nhưng chỉ có tri phủ Tề Châu nguyên quán ở Lư Lăng.” Ở phương diện này Ôn Đình Trạm đúng là học một biết mười, hắn lập tức hiểu thông suốt mọi chuyện, khẽ nhắm hai mắt lại sau đó thở dài nói:
“Tri phủ Tề Châu xưa nay làm quan thanh liêm…”
“Những người chính trực thường sẽ bị đẩy ra làm vật hy sinh mà thôi!” Dạ Dao Quang cười lạnh một tiếng.
Tri phủ Tề Châu khiến cho chuyện lần này của Trung Thư lệnh thất bại, Chử đế sư tất nhiên muốn mượn cớ này phản kích lại. Tri phủ Tề Châu mặc dù làm quan thanh liêm nhưng cũng sẽ rất nhanh bị Trung Thư lệnh vứt bỏ, làm vật hy sinh trong cuộc chiến với Chử đế sư.
“Ta hiểu...” Ánh mắt Ôn Đình Trạm hơi lạnh xuống.
Cậu hiểu được vì sao tâm tính của Thù Vạn Hách lại đại biến, bởi vì nếu như Thù Vạn Hách làm quan nhất định cũng sẽ là một vị quan thanh liêm giống như Tri phủ Tề Châu, một lòng vì nước vì dân nhưng lại rơi vào kết cục làm con tốt thí mới có thể khiến cho trong lòng hắn tức giận bất bình, tất cả đều là số mệnh ông trời đã an bài trước…
Tuy là biết trước kết quả nhưng cũng chỉ khiến cho trong lòng bọn họ càng thêm một phần phiền muộn, không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng. Bọn họ cũng có thể làm được gì bây giờ? Hiện tại bọn họ không ở trong quan trường, không thể chen chân vào chỗ trống, coi như cứu được một người thì cũng sẽ xảy ra ở trên người khác, cứu được một lần cũng chưa chắc cứu được nhiều lần…
“Phần mộ tổ tiên của Thù gia được chôn cất ở đây, đỉnh núi này được sao Văn Khúc chiếu sáng, cũng chính là vận mệnh của gia tộc bọn họ đã được định sẵn, coi như ngày hôm nay cứu bọn họ thoát được một kiếp thì ngày khác cũng sẽ phát sinh tai họa.” Dạ Dao Quang bước lên đỉnh núi đứng ở một chỗ trên cao, mở túi nước ra uống một hớp sau đó nhẹ nhàng nói với Ôn Đình Trạm.
“Ta biết…” Ôn Đình Trạm gật đầu, tâm tính của hắn gần đây đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Dạ Dao Quang đứng bên cạnh phát hiện Ôn Đình Trạm càng ngày càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, lông mi dài không ngừng chớp động ngăn cản vài tia nắng chói mắt khiến cho cậu càng có vẻ thần bí. Đột nhiên Dạ Dao Quang không nhịn được liền vươn tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu một cái.
Ôn Đình Trạm chỉ hơi nhíu mày một chút rồi lại thản nhiên tiếp nhận sự chà đạp của Dạ Dao Quang. Hắn cảm thấy Dao Dao của hắn đặc biệt yêu thích mấy trò chà đạp này.
Thấy Ôn Đình Trạm phối hợp như vậy, trong lòng Dạ Dao Quang vô cùng cao hứng xoa xoa nắn nắn, cảm giác trên đầu ngón tay quả thực dễ chịu, còn thích hơn so với kiếp trước cô nhéo má trẻ con, đúng là do cô nuôi có khác.
Kim Tử nhìn thấy chủ nhân nhéo má Ôn Đình Trạm vui vẻ như vậy cũng muốn hưởng thụ một chút, lập tức nhảy đến trên vai Ôn Đình Trạm, chuẩn bị vươn móng vuốt ra nhéo nửa bên mặt còn lại của Ôn Đình Trạm nhưng chưa kịp chạm đến đã bị ngăn cản, một chưởng chặn lại cánh tay của nó, một chưởng cầm đuôi của nó ném ra ngoài.
Chưởng thứ nhất chính là của Ôn Đình Trạm, chưởng thứ hai tương đối thô bạo kia tất nhiên là của Dạ Dao Quang.
Kim Tử bị ném bay, nhào lộn trên không trung mấy vòng cuối cùng rơi vào trong lòng Bổn Hùng. Vốn dĩ Bổn Hùng đang nghịch tổ ong vò vẽ trên cây lại đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đang bay về phía nó, hơn nữa còn là từ phía Dạ Dao Quang mà nó thích nhất bay tới nên nó tưởng rằng Dạ Dao Quang lại ném cho nó thứ đồ tốt gì đó lập tức đưa tay ra đỡ lấy. Sau khi chụp được xong nó mới phát hiện trên tay mình chính là Kim Tử mà nó ghét nhất, khuôn mặt lập tức khó chịu, thu tay lại khiến Kim Tử rầm một cái rơi xuống đất.
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang ở một bên nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức cười ra thành tiếng, ngay cả huynh đệ Vệ Kinh cũng cười vui vẻ.
“Ồ?” Thước tầm long ở trong tay Dạ Dao Quang đột nhiên chuyển hướng giống như kim đồng hồ chậm rãi chỉ về hướng bên tay phải.
“Có động tĩnh? Chẳng lẽ long mạch ở gần đây?” Ôn Đình Trạm nhìn thấy thước tầm long khẽ chuyển động xoay một vòng giống như kim trên la bàn, lập tức cậu cũng hiểu được ý nghĩa của nó, liền cầm lấy thước tầm long trên tay Dạ Dao Quang: “Cái này dùng như thế nào?”
“Cầm như vậy…” Dạ Dao Quang đứng bên cạnh Ôn Đình Trạm, tự tay dạy cậu cách cầm thước tầm long.
“Tâm không tạp niệm, truyền chân khí của bản thân vào trong đó, nghĩ đến đồ vật chàng muốn tìm.”
Ôn Đình Trạm làm theo lời nói của Dạ Dao Quang, đột nhiên thước tầm long chậm rãi thay đổi chuyển động khoảng một phần tư hình cánh cung, hướng về phía trước mặt bọn họ.
“Chàng muốn tìm cái gì vậy?” Dạ Dao Quang nhìn theo hướng chuyển động của thước tầm long, hiếu kỳ hỏi.
Ôn Đình Trạm có chút xấu hổ đỏ bừng mặt, thật ra cậu không trông cậy vào chuyện thước tầm long sẽ di chuyển, nghĩ đến việc Dạ Dao Quang nói nó có thể tìm kiếm đồ đạc mà vừa nãy cậu mới bị Kim Tử chọc cười cho nên tâm không tạp niệm chỉ nghĩ đến Kim Tử… Thật không ngờ thước tầm long lại thật sự chuyển động, mà Dạ Dao Quang còn hỏi cậu muốn tìm cái gì…
Ôn Đình Trạm ấp úng một lúc lâu mới đáp lại: “vàng…”
Dạ Dao Quang nghe vậy lập tức sửng sốt, Ôn công tử ôn nhu phong nhã lại dùng thước tầm long để tìm vàng! Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Ôn Đình Trạm sẽ nghĩ đến việc tìm nguồn nước gì đó, dù sao mấy thứ đó cũng phù hợp với hình tượng của cậu…
Nếu không có hai huynh đệ Vệ Kinh ở đây thì Dạ Dao Quang thật sự muốn trêu chọc Ôn Đình Trạm một phen nhưng ở trước mặt người ngoài nên Dạ Dao Quang cũng giữ lại chút mặt mũi cho Ôn Đình Trạm, sau đó ý vị thâm trường cười cười nhìn Ôn Đình Trạm:
“Chúng ta đến phía trước xem thử đi, không biết Trạm ca có phải thật sự làm di chuyển thước tầm long không?”
“Hay là chúng ta đi vào trong núi tìm long mạch đi…” Ôn Đình Trạm vội vã mở miệng.
“Không cần vội, thước tầm long chuyển động cũng không có nghĩa là phía trước có long mạch.” Vẻ mặt Dạ Dao Quang tràn đầy hứng thú, sau đó cười híp mắt đi thẳng về phía trước.