Dạ Dao Quang tâm tình bỗng chốc sáng sủa, cùng Bách Lý Khởi Mộng tán gẫu cũng không có bao lâu.
Thứ nhất là không muốn quấy rầy thời gian phu thê bọn họ đoàn tụ cùng Trọng Hàn Kỳ; Thứ hai là nàng cũng có chút khẩn trương muốn đi gặp Ôn Đình Trạm, nhiều ngày qua khẳng định đã làm hắn lo lắng.
Khi nàng trở lại viện của mình, liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm nghiêng người ngồi ở bên trên nhuyễn tháp* (từ cổ Trung Quốc, chỉ giường có nệm êm), phe phẩy trống bỏi đùa với nhi tử.
Trống bỏi này là Trọng Nghiêu Phàm mang đến, nhưng tiểu gia hỏa tựa hồ đối thứ này cũng không có hứng thú.
Mắt trợn tròn, thỉnh thoảng miệng phun bong bóng, đáng yêu đến cực điểm.
Nhìn thấy một màn này, tâm tình Dạ Dao Quang cũng không chua xót như trước.
Khóe môi nàng tràn ra ý cười chợt lóe mềm nhẹ, chậm rãi tiến lại gần, cùng Ôn Đình Trạm một trái một phải ngồi bên trên nhuyễn tháp, từ trong tay Ôn Đình Trạm rút ra trống bỏi, ở trong tay lắc lắc: “A Trạm, chúng ta đem nhi tử đưa đến Vĩnh An tự đi.”
Ngữ khí thản nhiên như vậy nhường Ôn Đình Trạm phải quay qua nhìn kỹ Dạ Dao Quang một lát, chỉ sợ nàng cố ra vẻ trấn định.
Một hồi lâu phát hiện nàng là thật suy nghĩ cẩn thận, Ôn Đình Trạm mới mở miệng nói: “Ta thấy Nguyên Ân đại sư cùng Ích Tây trưởng lão...”
Ôn Đình Trạm đem chuyện hai người nói với hắn nói lại không lọt chữ nào cho Dạ Dao Quang, bao gồm cả điều kiện của Nguyên Ân cùng Ích Tây.
Dạ Dao Quang kỳ thực lúc trước không có tâm tư suy nghĩ tới những chuyện khác.
Lúc này không còn quá rối rắm chuyện của con, nàng chớp mắt liền hiểu nguyên nhân Nguyên Ân cùng Ích Tây hai nhân vật đại biểu hai giáo Phật bất đồng cùng tề tụ ở Duyên Sinh quan, vì con trai của nàng mà đến.
Tây Tạng truyền giáo cùng Trung Quốc truyền giáo không giống nhau.
Thời điểm đối với địch bên ngoài bọn họ tự nhiên đồng khí liên chi, nhưng khi không đối ngoại, nếu ảnh hưởng đến lợi ích cũng sẽ phát sinh xung đột.
Tỷ như lúc này đây, quan hệ đến sự hưng thịnh của Tây Tạng giáo cùng Phật giáo Trung thổ.
“A Trạm, chàng nghĩ như thế nào?” Dạ Dao Quang giương mắt nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhu ấm, hướng về phía Dạ Dao Quang mỉm cười: “Đều nghe theo nàng.”
Dạ Dao Quang cười cúi đầu, hàng mi dài vểnh tiếp tục trêu đùa nhi tử, cũng không biết có phải mẹ con liền tâm hay không, rõ ràng Ôn Đình Trạm phe phẩy trống bỏi, tiểu gia hỏa thờ ơ, phảng phất nghe không được nhìn không thấy nhưng Dạ Dao Quang để sát vào, tiểu gia hỏa liền khúc khích cười.
“Tiểu tử không có lương tâm.” Thấy vậy, Ôn Đình Trạm không khỏi cười mắng một tiếng.
Phu thê hai người liền cùng nhau chơi đùa với tiểu gia hỏa, thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua.
Đã quyết định buông tay nhi tử, Dạ Dao Quang liền nhường Thiên Cơ sư thúc gọi Ích Tây trưởng lão cùng Nguyên Ân đại sư nghênh tiến vào.
Cho dù Phật đạo tông bất đồng, nhưng Ích Tây trưởng lão cùng Nguyên Ân đại sư nếu so về địa vị trong mỗi lĩnh vực cá nhân với Thiên Cơ sư thúc thực cũng không kém, tiếp tục lạnh nhạt với bọn họ như vậy cũng không tốt.
“Lão hòa thượng, Ích Tây trưởng lão, lúc trước tiếp đón có chậm trễ, vạn mong thứ lỗi.” Sau khi mời Nguyên Ân cùng Ích Tây vào trong, Dạ Dao Quang trước nhận lỗi, nhưng bất luận là Ích Tây hay là Nguyên Ân đều không dấu vết tránh lễ của Dạ Dao Quang.
Không phải bọn hắn vì Phật tử mà nịnh bợ Dạ Dao Quang, mà từ khi Dạ Dao Quang sinh ra Phật tử, trong nháy mắt kia, thân phận của nàng đã thay đổi.
Bất luận Dạ Dao Quang có phải người tu đạo hay không, chỉ cần nàng đem Phật tử đưa vào Phật môn, nàng chính là phật mẫu.
Dạ Dao Quang cũng không nghĩ tới điều này, chỉ cho rằng Nguyên Ân cùng Ích Tây tu dưỡng tốt, vì thế nàng đứng lên, nhìn về phía hai người.
Nàng đứng ở chính giữa, Ích Tây cùng Nguyên Ân đứng ở hai bên trước mặt nàng, nàng ôm hài tử dừng một chút hướng Ích Tây trưởng lão, bước chân của nàng rất thong thả, nhưng mỗi một bước đều tác động tới thần kinh mỗi cá nhân.
Mặc dù tu vi cao thâm, tu luyện tới mức tâm lặng như nước nhưng lúc này Nguyên Ân cùng Ích Tây cũng nhịn không được cảm xúc phập phồng, chỉ thấy Dạ Dao Quang đứng ở trước mặt Ích Tây trưởng lão, giọng nói của nàng tràn ngập cảm kích: “Ích Tây trưởng lão, bất luận là nhân tình năm đó trưởng lão giúp đỡ hay là hôm nay trưởng lão nguyện ý cho mẫu tử chúng ta điều kiện lớn như thế, đều làm ta cảm thấy vô cùng cảm kích.” Nói xong, ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở đôi mắt mở to đen bóng của hài tử, trên mặt tràn đầy sự yêu thương, “Nếu như có thể, thế gian này chỉ sợ không có bầy kỳ người mẫu thân nào nguyện ý cùng hài tử chặt đứt thân duyên.”
“Dạ cư sĩ quyết định như thế nào?” Ích Tây sắc mặt không thay đổi, mắt vô gợn sóng.
“Ta là người tu đạo, ta tin phụng thiên đạo luân hồi, Ích Tây trưởng lão phật hiệu cao thâm, tất nhiên hiểu biết mối quan hệ sâu xa giữa phu thê chúng ta cùng Nguyên Ân đại sư.” Dạ Dao Quang ánh mắt xẹt qua Ôn Đình Trạm, đối với hắn nhẹ nhàng cười, ánh mắt Ích Tây như không hề bận tâm, “Nỗi đau cốt nhục chia lìa, ta không muốn lại nhận them một lần nữa.
Cho nên, ta chỉ có thể đa tạ Ích Tây trưởng lão đã ưu ái, nhi tử của ta cùng trưởng lão không có duyên thành sư đồ.”
Lựa chọn của Dạ Dao Quang đã thấy rõ ràng, nàng lựa chọn Nguyên Ân, mặc dù biết rõ đem hài tử giao cho Nguyên Ân, từ đây cậu chính là đệ tử của Phật môn, từ đây cậu không thể không chặt đứt thất tình lục dục.
Vì không để ảnh hưởng tới con đường tu hành của cậu, nàng ngày sau thậm chí không thể dễ dàng tìm tới thăm, nàng không thể vì ích kỷ của mình mà hủy cậu, đây là một quy củ duy nhất, muốn không tiếp tục vòng luẩn quẩn, nhất định phải tuân thủ quy tắc.
Nhưng, nàng biết nếu hôm nay nàng bởi vì tư tâm nhất thời, đem hài tử giao cho Ích Tây, không chặt đứt mối quan hệ ràng buộc với Nguyên Ân, sớm hay muộn lại lần nữa ứng nghiệm, đến lúc đó chỉ sợ nàng còn phải trả giá đau đớn hơn vì tư tâm của mình.
“Sự lựa chọn của Dạ cư sĩ, ta đã biết.” Ích Tây trưởng lão tuy có chút mất mát, nhưng hắn vẫn giữ thái độ nhàn nhạt, ánh mắt của hắn lướt qua Dạ Dao Quang dừng ở trên người Ôn Đình Trạm, “Ta biết Hầu gia đang dốc lòng muốn dung hợp hai tộc Hán Tạng, đây là đại công đức, mấy năm sau ta đều sẽ ở Hải Tháp tự dốc lòng tu luyện, nếu như Hầu gia có thỉnh cầu, có thể tới Hải Tháp tự.”
Dạ Dao Quang cảm kích nhìn Ích Tây trưởng lão, cao tăng lòng dạ cùng khí độ cho tới bây giờ không thể đo lường.
Ích Tây ở Thanh Hải có ảnh hưởng tuyệt đối không kém Thanh Hải đô thống Hoàng Kiên, thậm chí ở phương diện nào đó có uy vọng cao hơn, Ôn Đình Trạm muốn dung hợp hai tộc Hán Tạng, nếu có Ích Tây trợ giúp, thực sự là làm ít công to.
Kỳ thực, Ích Tây lúc trước khuyên can Ôn Đình Trạm có thể đem điều kiện này nói ra, nhưng Ích Tây không làm như vậy, đây là lòng dạ không sân si của cao tăng.
“Đa tạ trưởng lão.” Ôn Đình Trạm tất nhiên sẽ không chối từ, đối với Ích Tây hành lễ.
“Chúc mừng đại sư.” Ích Tây cũng không quên chân thành chúc mừng Nguyên Ân.
“A di đà Phật, đa tạ trưởng lão.” Nguyên Ân cũng rất tôn kính đáp lễ.
Sau đó, Ích Tây cũng không nói thêm gì nữa, nói lời từ biệt với Thiên Cơ rồi xoay người tiêu sái thong dong rời khỏi.
Đợi đến khi Ích Tây trưởng lão đi khuất tầm mắt, Dạ Dao Quang cúi đầu nhắm mắt hạ nụ hôn thật sâu lên trán hài tử, không do dự đem hài tử đưa cho Nguyên Ân.
Ngay cả khi nàng đã mở lòng, nghĩ thấu, nhưng vẫn như cũ đau lòng tới mức không thể thở được.
Nguyên Ân thân thủ trịnh trọng đem tiếp nhận đứa nhỏ từ tay Dạ Dao Quang, hắn ôm vào trong ngực, đôi mắt xưa nay từ bi bình tĩnh hiện lên ít nhiều vài phần áy náy.
Ôn Đình Trạm tiến lên đem thê tử ôm vào lòng, dùng lồng ngực của mình cho nàng ấm áp, nhường bả vai của mình trở thành chỗ nàng có thể dựa vào.
“Trí tuệ thanh tĩnh, đạo đức tròn minh.
Đúng như tính hải, tịch chiếu phổ thông.
Tâm nguyên quảng tục, bổn thấy hưng thịnh.
Có thể nhân thánh quả, thường diễn khoan dung.
Duy truyền pháp ấn, chính ngộ hội dung.
Kiên trì giới định, vĩnh kế tổ tông.*” Nguyên Ân đối với hai người niệm một câu, “Đây là Phật tăng phổ của ta, hài tử làm đệ tử lão nạp, xác nhận lấy hiệu Quảng, tiểu hữu có thể chọn cho cậu ấy pháp danh.”.