“Lão nô đã nhìn thiếu gia từ bé đến lớn, uống qua sữa nhà lão nô, nói câu đại bất kính, lão nô coi thiếu gia như thân tử cũng không quá.
Lão gia đối với lão nô ân trọng như núi, nhìn hai người nguyên bản là phụ tử mà bởi vì một nữ nhân suýt quay mặt lại với nhau.
Trong nhà bởi vì một nữ nhân mà nháo đến gà bay chó sủa, phu nhân cũng vì vậy nhiều lần ốm nằm giường.
Lão nô liền biết chính mình không thể ngồi chờ chết, cho nên lão nô mua chuộc được một đám thổ phỉ đem Mang thị bắt đi……” Lão quản gia đem quá trình phạm tội thuật lại, từ nguyên nhân tới quá trình bắt Mang thị đi, đều nói thiên y vô phùng*.
*Thiên y vô phùng” (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở.
Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn… cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót nào.
Ngay cả Mang thị cũng chỉ nghe được do Hoàng gia thuê đạo tặc, nhưng người nào ở Hoàng gia thì cũng không rõ, nàng cũng không thể che lương tâm mà nói Hoàng Kiên.
Cứ cho nàng biết là Hoàng Kiên, nhưng phỏng đoán không thể coi là sự thật.
“Sau khi Mang thị trốn trở về, thiếu gia đem ám vệ đắc lực bên người phái đi bảo hộ, lão nô tìm mọi cách để ngăn cản nhưng lại không thể để thiếu gia biết được.
Lúc này lão nô nghĩ ra một kế, mười năm trước hai lão già Mang gia chết vì bệnh, huynh tẩu Mang thị không màng tới cảnh sáo của lão bô, một hai đem sự tình muốn báo cho Mang thị.
Lão nô từng tự mình tới cửa vừa đe doạ vừa dụ dỗ, như vậy nhân chứng Hầu gia tìm được cũng đã nhìn thấy lão nô, lúc sau lão nô vì không muốn về sau phải phí sức về việc này nữa nên mới động sát tâm…”
Lão quản gia chuẩn bị cũng thực kỹ càng tỉ mỉ, mọi nhân chứng vật chứng cũng đều chỉ hướng về hắn.
Lời khai của hắn hết thảy ăn khớp, bởi vì đích xác sự tình đều do một tay hắn làm, chẳng qua là chịu sự sai sử của Hoàng Kiên.
Đến đây thì chắc chắn chỉ có án tử mới có thể chấm dứt, Ôn Đình Trạm hỏi Mang thị: “Mang thị, đối với lời khai của Hoàng Pha, ngươi có dị nghị gì không?”
Lông mi Mang thị run rẩy: “Tiểu phụ nhân không có dị nghị.”
Ôn Đình Trạm gật đầu, tuyên án Hoàng Pha giết hại nhân mạng, tánh mạng ba người dân vô tội, phán ba ngày sau xử trảm.
Đối với từng vụ án mà dựa vào tính chất nặng nhẹ mà phán quyết.
Phán tội xong, Ôn Đình Trạm hỏi Mang thị cùng Hoàng Pha có gì không phục với phán quyết này, cả hai đều trầm mặc gật đầu.
Lúc Ôn Đình Trạm tính toán gõ xuống kinh đường mộc, Mang thị lại đột nhiên ngẩng đầu: “Tiểu phụ nhân khẩn cầu tri phủ đại nhân làm chủ, tiểu phụ nhân có mối thù không đội trời chung với Hoàng Gia, khó chấp nhận lần nữa bước qua cửa lớn Hoàng gia, vừa lúc có người Hoàng gia tại đây, thỉnh đại nhân vì tiểu phụ nhân ban một phong lệnh phóng thân.”
Nàng là thiếp, tấy nhiên không có tư cách yêu cầu thư hoà li, chỉ có thể dùng thư phóng thân, cùng thư phóng nô kỳ thật cũng không sai biệt lắm, chẳng qua về mặt chữ nghe tốt hơn một chút.
Ôn Đình Trạm chợt nhìn về phía Hoàng Nhận: “Hoàng phó tướng, sở cầu của Mang thị, ngươi có chấp nhận?”
Hoàng Nhận cằm đã mọc râu lúm phúm, hốc mắt cũng hõm sâu, nhìn rất tiều tuỵ, đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu lấy hết can đảm nhìn về phía Mang thị.
Hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt trái tim hắn.
Hắn không muốn đồng ý, nhưng hắn không có tư cách này.
Hắn để nàng chịu thua thiệt, cho dù hắn bồi cả tánh mạng cũng không thể bù đắp cho nàng.
Thống khổ nhắm chặt mặt, Hoàng Nhận cố sức kéo mắt ra, thanh âm khô khốc: “Là Hoàng gia ta để nàng chịu thua thiệt, lý nên đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.
Hôm nay thỉnh Hầu gia làm chứng, mạt tướng nguyện viết xuống thư phóng thân.”
Ôn Đình Trạm lập tức lệnh Diệp Phụ Duyên chuẩn bị bút mực.
Trước mặt toàn bộ bá tánh có mặt trong phủ nha, bọn họ cùng nhau nhìn Hoàng Nhận run rẩy tay, gian nan viết từng chữ xuống dưới.
Cuối cùng hắn lấy ra ấn giám của chính mình, không dùng mực đóng dấu mà dùng ngón tay cái, chính mình dùng máu ấn lên chương.
Thư phóng thân đưa tới trước mặt Mang thị, nàng không liếc mắt nhìn Hoàng Nhận dù chỉ một lần, không chút do dự viết tên của mình lên, in lại dấu tay, nhìn hai bức thư phóng thân, khuôn mặt chết lặng của Mang thị rốt cuộc cũng có tia sáng nhu hoà.
Nhưng chính tia sáng này làm làm Hoàng Nhận đau đớn, hắn rốt cuộc nhịn không được cơn đau trong ngực, một ngụm máu tươi phun ra, cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống.
Hoàng Nhận ngã xuống trước mặt Mang thị, mơ hồ trong tầm mắt của hắn, khuôn mặt nàng không chút cảm xúc nhìn hắn, hoàn toàn không hề để ý.
Hắn biết nàng là một người thiện lương, liền tình một người xa lạ ngã xuống trước mặt nàng, nàng cũng khó tránh tiến tới hỏi han quan tâm, nhưng hiện giờ… Chỉ có thể chứng minh hắn trong lòng nàng so với một người xa lạ còn không bằng.
Mà người tạo nên hết thảy chuyện này là phụ thân hắn, càng là chính hắn.
Ôn Đình Trạm tất nhiên không thể để Hoàng Nhận xảy ra chuyện ở đây, lập tức cho người đem Hoàng Nhận nâng đến hậu nha, tay bắt mạch nhưng lại phát hiện Hoàng Nhận có dấu hiệu dầu hết đèn tắt, hắn chỉ có thể lập tức xin Dạ Dao Quang giúp đỡ: “Dao Dao, hắn không thể chết được.”
Không chỉ vì chuyện Hoàng Nhận chết ở chỗ này, Hoàng Kiên chỉ sợ kích thích quá độ, có thể làm ra hành vi quá khích, gây tai hoạ cho bá tánh, càng quan trọng nếu Hoàng Nhận chết, kế hoạch của hắn cũng phải thay đổi.
Dạ Dao Quang tới gần dò xét mạch môn, kinh ngạc phát hiện lực sinh mệnh của hắn gần như bị xói mòn hết, chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “Không gì lớn hơn chết tâm.”.
Ngôn Tình Hài
Nói xong liền lấy ra Thái Ất Ngũ hành châm, nhanh chóng vận phí tăng cường gân mạch cho Hoàng Nhận, chặn lấy sự xói mòn của sinh cơ, sau khi xong thu tay lại nói với Ôn Đình Trạm: “Muội chỉ có thể cứu hắn nhất thời, không cứu được cả đời.
Nếu hắn không muốn sống, Diêm Vương không muốn thu, hắn cũng trở thành cô hồn dã quỷ.”
“Chuyện này giao cho ta, ta sẽ làm hắn sống sót.” Ôn Đình Trạm thong dong cười đáp lại Dạ Dao Quang.
“Vậy chàng ở chỗ này trông coi hắn, muội đi tắm.” Rút châm trên người Hoàng Nhậm thu lại, Dạ Dao Quang cảm thấy không thoải mái.
Nàng mới vừa ra hậ nha, đi tới chính sân viện của mình, liền cảm giác một đạo hơi thở đang tới gần.
Loại hơi thở di động này, có lý nhất là tặc, nhưng nàng tự tin tại chỗ của nàng không có tên tặc nào dám vào.
Vì thế nàng dừng lại bước chân, nhìn phương hướng hơi thở kia đang lại gần, rất nhanh thấy một thân mình người Mông Cổ mặc y phục hộ vệ Hoàng Nhận, hành động rón ra rón rén nhìn mọi nơi xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Thấy rõ người đến là ai, Dạ Dao Quang không khỏi bất đắc dĩ cười: “Hoàng Nhận thật đúng thần hồn không ổn định, nha đầu này trà trộn vào bên trong đám hộ vệ hắn, thế nhưng không bị phát hiện.”
Tiến lên vài bước, một cái vỗ bụp lên vai Tào Bố Đức đang đưa lưng về phía nàng.
“A!” Tào Bố Đức hoảng sợ, phản xạ xoay người hét lên một tiếng, nhìn thấy Dạ Dao Quang mang theo Nghi Ninh cùng Nghi Vi mới có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Phu, phu nhân……”
“Ngươi như thế nào lại tới chỗ này? Ca ca ngươi đâu?” Dạ Dao Quang kỳ thật đại khái đã biết được lý do Tào Bố Đức tới đây nhưng vẫn dùng Mông ngữ sứt sẹo được Ôn Đình Trạm chỉ dạy cố sức hỏi một chút.
“Ta…… Ta……” Tào Bố Đức duỗi tay gãi mũ trên đầu, “Ta là đi theo tới đây, Cổ Chi Nam đáp ứng vẽ tranh cho ta, kết quả không chịu động bút, liền bám theo Hầu gia, sao lại có thể như vậy? Người Hán không phải đều nhất ngôn cửu đỉnh sao.
Hắn nói không giữ lời, ta phải bắt hắn hỏi cho rõ ràng!
Tào Bố Đức nói rất nhanh nhưng Dạ Dao Quang vẫn có thể nghe hiểu.
Nhưng tiếng Mông ngữ Dạ Dao Quang biết không nhiều lắm, vì thế liền gật gật đầu: “Ngươi cùng ta đi.”.