“Ôn phu nhân.” Tiêu Linh Nhi đột nhiên dùng xưng hô này gọi Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang kinh ngạc: “Có chuyện gì?”
“Ngươi có phát hiện….” Tiêu Linh Nhi dán sát vào Dạ Dao Quang nói, “Ngươi càng ngày càng vô sỉ giống Ôn đại nhân!”
“Đây là phu xướng phụ tuỳ, bất quá ngươi cả đời cũng không thể nghiệm được loại hạnh phúc này đâu.” Dạ Dao Quang hoàn toàn không thèm để ý Tiêu Linh Nhi châm biếm mình ngược lại còn khoe khoang.
Tiêu Linh Nhi thật sự không tiếp tục nhìn được bộ dáng bừa bãi này của Dạ Dao Quang, bắt lấy chưởng linh, cảm nhận hồn phách bị Dạ Dao Quang thu lại bên trong, cắn răng nói: “Thật đa tạ ngươi!”
“Không cần khách khí, ai bảo ta và ngươi là bạn cũ.” Dạ Dao Quang da mặt dày cười.
“Cáo từ!” Tiêu Linh Nhi quyết đoán lựa chọn đi sớm thì tốt hơn.
“Đi thong thả, không tiễn a.” Dạ Dao Quang vẫy vẫy tay hướng về phía Tiêu Linh.
Quay trở lại an bài cho hai đồ đệ, dáng vẻ Tiểu Tiểu lúc này thực sự rất muốn học nhiều thứ, Dạ Dao Quang đem nàng giao cho Ấu Ly, những lễ nghi gì đó không cần cố sống cố chết học, chỉ cần hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế là được.
Chữ viết cũng phải nắm được, bằng không không thể học công pháp, bất quá Dạ Dao Quang tin tưởng năng lực của Ấu Ly.
Tiếp theo tiếp nhận cốt dung từ trong tay Càn Dương, nhưng hương liệu để luyện chế tục hồn hương Ôn Đình Trạm đã chuẩn bị xong hết, chỉ duy nhất thiếu cốt dung.
Cầm cốt dung trong tay Dạ Dao Quang có chút thất thần, còn có dục linh hoa.
Dục linh hoa lớn lên ở sa mạc, so với hoa diên vỹ còn thưa thớt hơn.
Vừa vặn Trường Kiến sư huynh đi Tây Vực, Dạ Dao Quang đã nhờ hắn tìm kiếm, đến hiện tại cũng chưa có tin tức, cũng không biết có thể tìm được dục linh hoa hay không.
“Nghĩ chuyện gì mà thất thần như thế?” Ôn Đình Trạm đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Dạ Dao Quang chống cằm ngồi trước bàn trang điểm, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ như lạc vào cõi thần tiên.
Bởi vì là phòng của mình, Dạ Dao Quang ở đây mức cảnh giác giảm xuống thấp nhất, nghe thấy giọng nói của Ôn Đình Trạm nàng mới hoàn hồn nhìn ra tiết trời, canh giờ đã không còn sớm: “Chàng đã về rồi à? Hôm nay nhiều việc không?”
Nghỉ ngơi hai mươi ngay, ở giữa lại pha chút nhạc đệm Hoàng Pha, chỉ sợ không ít người đã chuẩn bị đơn kiện tới ngày hôm nay.
“Chuyện này đã được đoán trước.” Trong lòng Ôn Đình Trạm sớm đã có chuẩn bị, huống hồ thời điểm hắn nghỉ ngơi cũng không phải hoàn toàn phủi tay không để ý tới.
Những việc nên tra hắn đều đã cho người đi tra xét, cho dù hôm nay cáo trạng không ngừng nghỉ, nhưng ứng phó thì hắn vẫn cứ thuận buồm xuôi gió, “Bất quá thật ra cũng vừa vặn gặp một chuyện.”
“Vừa vặn?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ tới buổi tối ngày hôm qua, ở tửu lâu nghe được hai người đối thoại, “Hai người trong hội đèn hoa đăng kia cũng tới?”
“Chẳng những tới, người hắn cáo trạng là huyện lệnh Long huyện.” Ôn Đình Trạm cũng không để ý Dạ Dao Quang có hứng thú hay không, một mạch nói thẳng, “Nhà hắn nguyên bán dược liệu.
Long huyện có hai hiệu thuốc lớn, một họ Thương, một họ Lương, đều là cửa hiệu hàng đầu của địa phương, những dược hàng khác cũng phải nhượng ba phần, hai nhà vẫn luôn có kính ý với nhau.
Lần này cáo trạng chính là Lương gia.
Thương gia thế hệ con nối dõi rất nhiều, mà Lương gia chỉ có ba nữ nhi, hai đại quan nhân cũng nạp tam phòng thiếp, nhưng không thể sinh hạ nam đinh kế thừa gia nghiệp.
Thương gia cũng không phải không muốn lấy chuyện này để chèn ép Lương gia, chẳng qua Lương gia có một bí dược, chuyên trị thương gân cốt, không chỉ có quân đội của Hoàng Kiên, ngay cả quân đội Đế Đô cũng dùng loại dược này.
Quân sĩ thao luyện cả ngày, vết thương do quăng ngã đập đánh là chuyện bình thường.
Bởi vậy, Thương gia vẫn luôn kiêng kị Lương gia…”
Sau này, Thương lão gia liền nghĩ ra một biện pháp.
Lương gia không có nhi tử, nữ nhi cũng cần xuất giá, từ xưa tại các thế gia, y thuật đều truyền cho nam, không truyền cho nữ, ở đâu có đạo lý nữ nhi đi xem bệnh cho nam nhi, có còn muốn giữ thanh danh hay không? Nhưng Lương lão gia thu được mấy đồ đệ đều cảm thấy không thể phó thác trọng trách, vì thế quyết định đem toàn bộ y thuật truyền lại cho ba nữ nhi, trong đó có nhị nữ học tốt nhất, rất có tuệ căn, trên y đạo chỉ cần chỉ điểm liền thông.
Chuyện này truyền tới tai Thương lão gia, hắn liền bày kế tronglonfg, để nhi tử mà mình đắc ý nhất đi dụ hoặc nhị nữ nhà Lương lão gia.
Thương tam thiếu gia là người yêu y thuật thành cuồng si, Thương lão gia mấy phen khuyên bảo nhưng không thành, liền tìm một cái cớ, để huyện chủ Long huyện dùng quyền thế thành lập Thương hội dược thương.
Có chỗ tốt, ai mà không muốn làm hội trưởng, cuối cùng Long huyện huyện lệnh tổ chức buổi dược tái, ai thắng được giữ vị trí hội trưởng Thương hội.
Thương lão gia chính là muốn thông qua cuộc thi đấu này, làm nhi tử chỉ biết mê mẩn dược liệu của hắn thông suốt.
Ý trời như người nguyện a, trận thi đấu kịch liệt này, vòng cuối cùng còn đúng hai người Thương tam thiếu gia cùng Lương nhị tiểu thư.
Trong quá trình thi đấu, hai người nảy sinh sự kính nể y thuật cùng y đức của đối phương, thường xuyên qua lại thành cảm tình.
Lương lão gia tất nhiên phản đối kịch liệt.
Nữ nhi của hắn gả đến Thương gia còn con đường sống sao? Hắn cho truyền tin ra ngoài, nói muốn truyền gia nghiệp cho nhị nữ, ngày sau kén rể, tam tiểu tử Thương gia nếu muốn cưới nữ nhi của hắn thì phải ở rể, dù sao Thương gia cũng không thiếu nhi tử.
Đều ở chung một huyện, Thương gia nào chấp nhận chuyện này.
Hai người liền dưới sự phân tranh cao thấp của hai nhà mà ăn vụng trái cấm, kết quả Lương nhị tiểu thư có thai.
Thương lão gia lúc này lộ ra đuôi cáo, hắn nói rõ Lương gia phải dùng bí phương làm của hồi môn, nếu không hắn tuyệt không thừa nhận thai nhi trong bọng Lương nhị tiểu thư là cốt nhục nhà Thương gia.
Từ khi đó Thương tam thiếu gia liền như mất tích, Lương nhị tiểu thư mấy lần tìm kiếm đều tìm không được người, ngược lại bại lộ chuyện mình chưa kết hôn đã có thai.
Thương gia thấy người Lương gia quyết tâm không muốn cúi đầu, vì thế liền trực tiếp nói với người ngoài Lương nhị tiểu thư chửa hoang, không biết cốt nhục trong bụng là của ai lại muốn vu khống Thương gia bọn họ.
Những loại chuyện thế này người bất lợi luôn là nhà gái, lời đồn đãi ác độc suýt nữa làm Lương nhị tiểu thư chết đuối, mấy lần còn dọa sinh non, cuối cùng vì khó sinh mà chết, lưu lại một nam anh.
Lương lão gia thật sự không nhịn được cơn uất ức này liền cáo thượng tới nha môn, nhưng hắn đương trường muốn dùng máu nhận thân, lại bị huyện lệnh cùng Thương gia liên hợp gian lận, chứng minh hài tử này không phải người Thương gia, suýt nữa tức giận phun ra một ngụm lão huyết.
Việc kinh doanh cũng vì vậy xuống dốc không phanh, Thương gia còn từng bước ép sát, mục đích cuối cùng là bí phương trong thay hắn.
“Lương lão gia cáo lên huyện lệnh Long huyện.” Lương gia ở Long huyện, vượt cấp kiện lên trên, chỉ có thể là do huyện lệnh Long huyện thất đức, bất công.
Nếu không chuyện này dựa vào quy củ, phải qua huyện lệnh Long huyện xử lý.
“Cáo trạng chính là quan thương cấu kết.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Dạ Dao Quang trầm tư một lát liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Theo lý thuyết, Thương Lương hai nhà hẳn có của cải tương đương, Thương gia có thể cho huyện lệnh lợi ích, vì sao Lương gia lại không được? Hay Thương gia cùng huyện lệnh Long huyện có quan hệ họ hàng?”
“Cũng không phải.” Ôn Đình Trạm phủ quyết.
“Vậy là vì sao?” Dạ Dao Quang cảm thấy có chút kỳ quặc.
“Bởi vì Long huyện huyện lệnh cũng muốn bí phương.” Ôn Đình Trạm lại cười nói.
“Một huyện lệnh lại muốn bí phương, hắn không phải muốn cường thủ đoạt thiên hạ chứ?”
“Hắn không phải vì chính mình.” Ôn Đình Trạm híp mắt, “Thê tử của hắn chính là con vợ lẽ Hoàng gia.”.