Dạ Dao Quang cảm thấy mình ngất đi rồi chìm vào giấc ngủ rất lâu.
Nàng ban đầu cho rằng có phải nàng đã chết hay không, yết hầu khó chịu dị thường.
Nàng cố xốc lên mi mắt nặng trịch, vài giây mê mang, đầu óc hỗn độn không biết mình đang ở nơi nào.
Trời xanh, mây trắng thu hết vào tầm mắt.
Rất nhanh nàng liền nhớ lại hết thảy sự tình phát sinh trước khi hôn mê.
Bọn họ ba người thâm nhập sa mạc, trùng hợp thế nào mà gặp gỡ hai tràng bão cát, một hồi trong đó còn ẩn chứa lực lượng quỷ dị, sau đó cả ba bị hút vào trung tâm lốc xoáy.
Vậy bọn họ bị cuốn tới nơi nào?
Dạ Dao Quang trong lòng buồn bực nín nhịn đau đớn ngồi dậy tìm kiếm Ôn Đình Trạm.
Rất may mắn, Ôn Đình Trạm ở ngay bên cạnh nàng, bàn tay nóng ấm như cũ bắt lấy tay nàng.
Cho dù là hôn mê, lực đạo của hắn cũng không chút suy giảm.
“A Trạm, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” Khẽ nhích người tới gần, nàng vươn tay vỗ nhé tầng cát vàng bao phủ trên mặt Ôn Đình Trạm, khuôn mặt dù chật vật vẫn không làm mất đi sự tuấn mỹ, mí mắt hắn giật lên hai ba lần rồi chậm rãi mở to mắt.
“Dao Dao, nàng nói cho ta biết, nàng không khoẻ chỗ nào?” Tầm mắt mông lung đối diện dung nhan Dạ Dao Quang, hắn nháy mắt thanh tỉnh.
Vừa tỉnh lại hắn không rảnh lo cho thân thể của mình, ngồi bật dậy kiểm tra toàn thân thê tử.
Thấy trên người Dạ Dao Quang không có vết thương mới buông lỏng, duỗi tay chế trụ mạch môn của nàng, lại phát hiện thân thể nàng thiếu hụt khí lợi hại, ngực phập phồng căng thẳng, vội vàng tìm kiếm đan dược bổ khí.
“Chàng tìm thứ này?” Nhìn bộ dạng Ôn Đình Trạm hoảng loạn nôn nóng tìm kiếm đan dược, Dạ Dao Quang không khỏi buồn cười nói, “Chàng đã quên rồi sao, trước khi vào sa mạc, chàng đem tất cả đồ vật để chỗ muội.”
Vì để ngừa vạn nhất, gỡ phải bão cát, quả nhiên lo trước khỏi hoạ.
“Dao Dao, nàng mau uống vào một viên.” Ôn Đình Trạm tiếp nhận lại, vội vàng muốn lấy ra một viên, lại phát hiện tay mình cực kỳ bẩn vì cát, lại xoay người muốn đi tìm túi nước.
“Muội không có việc gì, có sao là chàng đó.” Dạ Dao Quang rất cảm động, nhìn Minh Duệ hầu cơ trí thông minh, động tác lúc này lại cực kỳ giống một tên ngốc.
Nàng trực tiếp ngửa đầu, từ trong lọ lấy ra một viên đan dược ăn vào, lại lấy ra một ít thuốc trị thương ấn cho Ôn Đình Trạm, “Muội cho chàng dược chữa thương này.”
Trên người Ôn Đình Trạm thực ra có rất nhiều chỗ màu máu, đôi chỗ miệng vết thương còn có máu tươi đóng vẩy, nhìn một số chỗ nghiêm trọng, Dạ Dao Quang nhìn liền đau lòng.
“Khắc Tùng đài cát đâu?” Xử lý xong miệng vết thương, Dạ Dao Quang mới nghĩ đến còn có người thứ ba.
Đứng lên nhìn ngó xung quanh, Dạ Dao Quang nhìn đến khắp nơi đầy thi cốt.
Tuỳ ý có thể thấy được Khắc Tùng cách đó không xa, nửa người bị vùi lấp bên trong đống xương trắng lẫn cát vàng dày đặc.
“Khắc Tùng đài cát, Khắc Tùng đài cát.” Trong mông lung nghe có tiếng người gọi tên mình, Khắc Tùng cũng tỉnh lại, chỉ là yết hầu quá mức khô khốc, âm thanh nói ra cũng khàn khàn.
Cũng may mặc dù toàn bộ túi nước bọn họ mang trên người đều bị cuốn đi, nhưng trong giới tử của Dạ Dao Quang cũng để dự trữ không ít.
Lấy ra túi nước, Ôn Đình Trạm rót cho Khắc Tùng uống trước một ít.
Uống nước xong, Khắc Tùng cảm thấy thoải mái hơn không ít, thân thể chốc lát cũng hồi lại có thể đứng lên.
Vừa đứng vững, hắn liền kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ngoài đám thi cốt chính là kiến trúc rách nát mà hắn chưa từng gặp qua.
Từng mảng tường sụp xuống, đứt quãng lẻ loi mà san sát dưới gió cát.
Có thể qua đó nhìn ra năm tháng tang thương, hắn lẳng lặng chứng kiến cảnh thương hải tang điền* (từ phồn vinh biến xơ xác), nhân thế phút chốc thay đổi.
Nhìn lại lần nữa, không có dấu vết con người, dưới ánh mặt trời phía tây vẻ bi thương càng thêm nặng nề.
Cách đó không xa là sông Tháp Lý Mộc đã khô cạn.
Căn cứ những hiểu biết từ kiếp trước, Dạ Dao Quang suy đoán, kia hẳn là hồ La Bố.
Khung cảnh kỳ quang của tự nhiên, Tháp Lý Mộc khô cằn, trên mặt đất còn có không ít dụng cụ sinh sống không giống của người Trung Nguyên cho lắm, nơi xa xa cao nhất chính là kiến trúc tháp Phật…
“Đây chẳng lẽ là tàn tích Lâu Lan?” Nhìn kiến trúc đổ nát xung quanh, Dạ Dao Quang suy đoán, trong giọng nói của nàng có sự kích động cùng nghi hoặc.
“Tàn tích Lâu Lan.” Giọng nói Dạ Dao Quang rất nhẹ, chỉ có Ôn Đình Trạm bên cạnh miễn cưỡng nghe rõ.
Hắn đọc nhiều sách thư, cũng xem không ít dã sử, trên dã sử ghi lại cổ thành Lâu Lan, hắn dựa theo ký ức đẹp đẽ lúc trước trong số những tư liệu đã xem chắt lọc dần.
Cổ thành Lâu Lan là một toà thành cổ biến mất thần bí.
Trên thực tế, Dạ Dao Quang đối với nguyên nhân cổ thành Lâu Lan biến mất thần bí cũng rất tò mò.
Ở thời đại sau của nàng, có rất nhiều nguyên nhân giả thuyết được đưa ra, trong đó có một nguyên nhân làm nàng ấn tượng khắc sâu nhất.
Lập luận cho rằng do một loại dế chũi đã tuyệt trủng, du nhập từ hai con sông Tây Vực đi vào, gây ra đại hoạ cho Lâu Lan.
Loại dế chũi này sinh hoạt dưới lòng đất, sống dưới bùn trắng, kéo thành từng đàn tới nhà của cư dân, phá hoại phòng ốc.
Ở Lâu Lan chưa từng có thiên địch, người dân không có kinh nghiệm cũng như không biết cách tiêu diệt nó, chỉ có thể bỏ thành mà đi.
Dế chũi này còn có tên Cổ Lạp Lạp, là một loại côn trùng có hại chuyên gặm nhấm rễ cây.
Cách suy luận này rất thú vị.
Nghe nhiều nhà khoa hoạc hiện đại tới sông La Bố chỉ vì muốn tìm kiếm chân tướng sự việc cổ thành Lâu Lan thần bí biến mất, trải qua bao nhiêu gian nguy khốn khổ.
Ba người nhất trí quyết định đi sâu tới phía trước, dọc theo dấu vết tàn tích, rất nhanh nhìn thấy một toà thành lâu giữa biển cát nóng.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm sắc mặt nghiêm trọng liếc nhìn nhau.
“Ta đi trước nhìn xem, hai người để ý.” Dặn dò một tiếng, Dạ Dao Quang lắc mình tiến lại gần.
Dạ Dao Quang ngồi xổm xuống nhìn kỹ lớp mái, là gạch mộc thêm vật liệu gỗ xây thành.
Hoa văn thủ công rất tinh tế, phía trên còn lưu màu sơn son, đều là đặc điểm lưu lại của thành Lâu lan trong lịch sử.
Nàng liền đứng lên lâm vào trầm tư..