Mị thật đúng không biết tên của mình, hắn là tinh khí, lại không phải quỷ hồn, căn bản không có ký ức thân thể.
Từ rất lâu trước khi tấm bia đá chưa bị sập, hắn có mơ hồ nhìn qua, nhưng trải qua năm tháng dài như vậy làm sao có thể nhớ rõ?
“Trả lời không được?” Dạ Dao Quang ngọt ngào cười, “Nếu ngươi ngày sau muốn đi theo ta, ta sẽ chọn cho ngươi một cái tên, gọi là Mị Lượng được không, yêu ma quỷ quái a.”
Mị Lượng, Mị Lượng, Mị Nương!
Cùng âm nhưng chữ bất đồng, Dạ Dao Quang đùa dai một chút.
Nhưng Mị lại không thích tên này: “Yêu ma quỷ quái, đừng đem ta cùng chúng nhập làm một!”
Nghe ngữ khí đầy miệng ghét bỏ, Dạ Dao Quang bĩu môi: “Yêu ma quỷ quái, Mị cũng là một trong số đó, ngươi vì sao phải nói chúng? Ngươi chẳng lẽ không phải loại Mị kia? Thế gian này còn có hai loại Mị?”
“Ngươi ——” Mị phát hiện nữ nhân này thật có bản lĩnh làm tức chết người khác.
Nó thật sự là Mị trong yêu ma quỷ quái, nhưng ba loại này lại hoàn toàn bất đồng.
Nó chỉ bởi vì đồng dạng là âm khí ngưng tụ, nó là tinh khí, còn những loại khác là khí tà ác thuần túy hoặc vật tà ác, hoàn toàn không giống nhau!
“Được rồi được rồi, cái tên bất quá chỉ dùng để gọi thôi, ngươi về sau cứ gọi Mị Lượng.” Dạ Dao Quang không kiên nhẫn phất phất tay, ánh mắt dừng ở thi thể hoàn hảo không tổn hao gì khi quan tài nổ tung, không khỏi nhíu mày, “Ngươi vì sao phải che chở khối thi thể này?”
Lực đạo lớn như vậy, nếu như không phải Mị Lượng dùng chính mình bảo vệ, xác của hắn đã bị dập nát, tới bã cũng không còn.
“Đây là thân thể của ta!” Nó làm sao có thể đứng yên nhìn thân thể mình tan thành bột phấn?
“Hừ.” Dạ Dao Quang hừ nhẹ, “Ngươi là Mị, không phải quỷ, ngươi cùng thân thể này đúng là cũng có chút liên quan, mỗi người sau khi chết đều có một cỗ tinh khí tồn tại ở thiên linh, cỗ tinh khí này đều giống như những đồ vật khác, dưới sự ăn mòn của thời gian mà tiêu tán.
Ngươi chẳng qua vừa lúc được tinh hoa u nguyệt chiếu mới có thể ngưng tụ, nói ngươi có quan hệ với thân thể này, còn không bằng….” Dạ Dao Quang chỉ chỉ ánh trăng trên đầu, “Đem nó lên dương gian, ngươi được nó dựng dục ra tới, ngày sau cũng cần dựa vào nó cho ăn a.”
“Ngươi, lời này của ngươi là ý gì?” Mị Lượng mô hồ đoán được ý tứ Dạ Dao Quang.
“Tuy rằng ngươi cùng thân thể này không có nhiều mối liên quan, nhưng rốt cuộc ngươi được sinh ra từ nó.
Ngươi không nghĩ ngày sau nếu có người muốn làm việc bất lợi với ngươi, khối xác chết này lưu trữ sẽ là một tai họa ngầm.
Ta nói câu nghe không xuôi tai, nếu không phải ngươi tình huống đặc thù, thời gian ba ngàn năm, thi thể này của ngươi sớm bạch cốt cũng không còn, tội gì phải chấp nhất như thế?” Dạ Dao Quang khuyên nhủ, “Nếu đã được vinh hạnh tân sinh, vậy nên buông bỏ đi.”
“Dao Dao nói không sai, thế gian này ngừoi hiểm ác không ít.” Ôn Đình Trạm lúc này cũng tiến lên nói.
Nghe xong những lời của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy thi thể này không nên lưu trữ, nếu không về sau sẽ đưa tới tai họa, mà tai họa này cuối cùng chưa chắc sẽ không liên lụy tới Dạ Dao Quang, rốt cuộc Mị Lượng cũng đi theo nàng.
Mị Lượng không muốn bỏ, nhưng nó cũng không thể không thừa nhận Dạ Dao Quang nói đúng.
Giữ được nhất thời, chưa chắc giữ được một đời.
Nếu kết quả chẳng những gây ra đau khổ cho chính mình, còn không tiếp tục giữ được nó, tội gì không nhân dịp hiện tại hủy đi?
“Được rồi, xem như ngươi làm thì làm tới cùng, đem nó hỏa táng đi, tro cốt chính ngươi làm chủ.” Dạ Dao Quang suy nghĩ biện pháp tốt hơn một chút.
Đề nghị này xem ra Mị Lượng dễ dàng tiếp thu hơn, nó trầm mặc tránh ra.
“Kim Tử, lên!” Dạ Dao Quang tránh sang một bên gọi Kim Tử.
Kim Tử nhảy đến phía trước, mồm bụm một hơi phình cổ, hướng tới xác chết phun ra, ngọn lửa nhanh chóng bao trùm lên trên xác chết.
Kim Tử thật ra không phun ra lửa, thứ được chuyển ra là khí Ngũ hành chi hỏa.
Khối xác chết này nguyên bản được u nguyệt tinh hoa tẩm bổ, lửa bình thường căn bản thiêu không được.
Chờ tới khi xác chết bị đốt tẫn, Dạ Dao Quang từ bên trong giới tử lấy ra một túi gấm, đem toàn bộ tro cốt cho vào bên trong, rồi sau đó đưa cho Mị Lượng: “Cho ngươi.”
“Ngươi cầm luôn giúp ta đi, khi nào ta tu luyện thành thể, lại giao lại cho ta!” Mị hiện tại chưa có hình thể, tro cốt cũng không phải một cỗ khí, làm sao có thể bám vào Dạ minh châu, chẳng lẽ muốn hắn mỗi ngày đeo túi trên Dạ minh châu sao?
Dạ Dao Quang nhướn mi, rất vui lòng hạ tay xuống, thứ này ở trong tay nàng cũng bảo đảm hơn, nếu Mị Lượng để ý như vậy, về sau cũng không lo tới thời điểm bất đồng ý kiến không có đồ vật để áp chế hắn, đây là hắn tự mình dâng cho nàng nhé.
Đương nhiên, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở cạnh nhau đã lâu, nàng không thể không thừa nhận thời điểm nói Mị Lượng hủy xác chết nàng đã âm thầm tính kế.
Mục đích đã đạt được, lại vơ vét nhiều bảo bối như vậy, tâm tình Dạ Dao Quang vui sướng cùng Ôn Đình Trạm trở về Tưởng phủ, quyết định ở lại Tưởng phủ nghỉ ngơi một ngày, còn Mị Lượng, Dạ Dao Quang cũng không thu hắn vào bên trong giới tử.
Bên trong giới tử của nàng có không ít bảo bối, làm sao có thể để Mị Lượng nhìn thấu?
Rửa mặt xong, Dạ Dao Quang cũng không ngủ ngay, nàng đem những vật bồi đáng lấy được từ trong huyệt mộ Mị Lượng kiểm kê, có rất nhiều vàng bạc châu báu, vì huyệt mộ Mị Lượng đặc thù nên một chút dấu vết hư hao đều không có.
Đôi mắt Dạ Dao Quang càng sáng hơn, làm Ôn Đình Trạm nhìn đến lắc đầu cười khẽ.
“A..
A Trạm, chàng mau đến xem.” Dạ Dao Quang đột nhiên thấy một thứ, là một khối giản, cùng khối thẻ ngọc giản lúc trước của nàng có nét tương tự.
Thẻ là Lư Phương tặng, mà ngọc giản là lúc trước đoạt được từ trong rương trộm tại Lan huyện.
Đây là kim giản, bên trên kim giản có khắc hoa văn giống thẻ ngọc giản, mặt trên cũng có khắc một trong tám đại thần thú, Bạch Hổ, cầm ở trong tay cảm giác ẩn chứa một lực lượng mạc danh.
Dạ Dao Quang đem thẻ ngọc giản từ trong giới tử lấy ra, ba cái nằm song song trên lòng bàn tay đưa tới trước mặt Ôn Đình Trạm.
“Là một bộ.” Liền cả đôi mắt phàm nhân của Ôn Đình Trạm cũng có thể đủ nhìn ra được đây là một bộ.
“Sư huynh nói qua đây là bát thần giản.” Dạ Dao Quang lúc trước nhận được ngọc giản liền cố ý đi một chuyến tới Duyên Sinh Quan, hỏi qua lai lịch thứ này, “Sư huynh còn nói, đây là lúc viễn cổ thần ma hỗn chiến, được chế tạo ra để trấn áp đại ma.”
Bát thần giản này bắt đầu từ Lư Phương, tám khối hiện tại đã có ba khối, trong lòng Dạ Dao Quang có dự cảm xấu, nàng cũng không thích cảm giác này, đây không gọi là bảo vật, mà sắp bị giao cho một trách nhiệm to lớn, bảo vệ sinh mệnh đại giới.
Con trai nàng là Phật tử chuyển thế, từ khi sinh ra đã phải bắt đầu thực hiện chức trách Phật tử.
Vì sao còn muốn nàng phải tiếp tục gánh vác? Nàng không phải không muốn trả giá, nhưng nàng có nhiều vướng bận như vậy, nàng không muốn hy sinh.
Hiểu rõ băn khoăn trong lòng Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm chỉ có thể duỗi tay ôm nàng vào trong lòng: “Dao Dao, có một số nàng minh bạch, mệnh đã chú định, trốn cũng trốn không thoát, giống như đào hoa kiếp của Minh thế tử vậy.”.