Quái tinh kia vì thế mà chạy thoát, mà Đào Đại đang dốc hết toàn lực truy đuổi, dưới sự cản trở của Thả Nhân mà như quả bóng bị xì hơi, mọi tu vi của nàng cũng gần như biến mất, trở về nguyên hình, nhưng thần hồn chưa tán, nàng trở thành một cây đào.
Nàng hỏi hắn: “Ở trong mắt ngươi, có phải chính đạo của ngươi mới là trên tất cả.
Thường nhân thiên hạ mới là vô tội, mà chúng ta, ta cùng cha mẹ ta cho dù chịu đau khổ thế nào, có chết cũng không hết tội đúng không?”
Những lời này, Thả Nhân không biết đáp lại thế nào, hắn muốn phủ nhận, nhưng hắn biết hành động của hắn là sự thể hiện rõ ràng nhất cho những suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng mất đi cha mẹ, mất đi những người chí thân, cũng mất đi tự do.
Sau đó, Thả Nhân trong lòng cảm thấy tội lỗi sâu nặng, hắn đưa Đào Đại chưa thể hóa hình đem dưỡng bên trong thiền viện của mình, mỗi ngày giảng Phật pháp cho nàng.
Hắn biết, Đào Đại ngày trước quấn lấy hắn muốn nghe hắn giảng, nhưng hiện tại đối với nàng mà nói là một loại tra tấn.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn, nàng cự tuyệt mọi thứ tới từ hắn.
Vì thế, Thả Nhân đành trèo đèo lội suối tìm được linh tuyền, đem nàng dưỡng ở bên trong.
Không biết có phải trong lòng còn thù hận hay không, rời khỏi Thả Nhân, ở bên trong linh tuyền, Đào Đại một lần nữa dựng lại tinh thần, nàng chuyên chú tu luyện.
Thả Nhân không dám tới gần nàng, mỗi ngày chỉ đứng từ rất xa nhìn nàng một lần, nàng vẫn mạnh khỏe là được.
Chớp mắt đã ba năm, Đào Đại lại lần nữa có thể hóa hình, thời điểm nàng lại một lần nhìn thấy Thả Nhân, hắn phong hoa càng thêm tuyệt diễm, nhưng hai lần gặp lại đã không còn giống nhau.
Lúc này đây, nàng đã có thể giữ mắt mình không đảo, bởi vì tâm nàng đã chết, nàng đã khắc sâu người này trong mắt, hiểu ra đối với hắn phổ độ chúng sinh mới là ý nghĩa, những chuyện khác đều không đáng để mắt.
Một người như vậy, nàng yêu không nổi.
Đào Đại không nói lời nào rời khỏi linh tuyền, đi tới nơi quái tinh năm đó lẩn trốn, phát hiện đã không còn bóng dáng nó ở đó.
Tu vi nàng còn quá thấp, nhưng nàng nhất định phải báo thù cho cha mẹ.
Một bên nàng truy tìm tung tích quái tinh, một bên là hành trình nỗ lực tu luyện, một đường đi này của nàng trải qua không biết bao nhiêu mạo hiểm, năm lần bảy lượt lướt qua cửa sinh tử.
Ông trời chung quy cũng cho nàng chút thương hại, để nàng không ngừng gặp kỳ ngộ, đồng thời cũng làm nàng tìm được quái tinh kia, hơn nữa quái tinh cũng chịu báo ứng, bị người khác theo dõi.
Đào Đại từng bước tính kế, cuối cùng xảy ra chiến hỏa, hai bên trao cò đánh nhau, nàng thành ngư ông đắc lợi.
Nàng muốn quyết quái tinh để báo thù cho cha mẹ, nhưng lại không nghĩ tới người sư môn lưỡng bại câu thương với quái tinh nhanh chóng tìm tới chỗ nàng, nàng suýt nữa gặp sát thủ, là Thả Nhân kịp thời đuổi tới cứu nàng.
Người trong môn pháo kia nhìn thấy Thả Nhân cũng không muốn truy cứu nàng, nhưng quái tinh kia cần phải đưa về sư môn bọn họ, Đào Đại tình nguyện một mạng đổi một mạng cũng muốn cùng quái tinh đồng quy vu tận.
Nhưng đối mặt với nhiều cường địch như vậy, Đào Đại hoàn toàn không có phần thắng, cuối cùng àng thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, nàng dùng tới quyển bí pháp nàng nhờ cơ duyên có được, gọi là một đường đồng quy.
Bí pháp này nghe giống đồng quy vu tận, chính là đả thương địch một ngàn tự làm tổn hại tám trăm.
Sức hủy diệt của công pháp này quá mạnh, với tu vi của nàng ngay lúc đó cũng có thể hủy diệt mọt phương.
Đào Đại đoán chắc giữ lại một tia thần thức, kéo quái tinh xuống địa ngục cùng nàng, nhưng cuối cùng lại là Thả Nhân ngăn trở nàng.
Nàng không biết Thả Nhân dùng công pháp gì, khi nàng bạo, quái tinh lại nhân lúc Thả Nhân ngăn trở nàng mà chạy thoát giữ mạng.
Trong nháy mắt kia, nàng đã lĩnh hội một câu.
Hắn đã đem mọi tình cảm dành cho thương sinh trong thiên hạ, để lại cho nàng toàn bộ tàn nhẫn.
Nàng cứ như vậy chạy đi với tia thần thức, nước chảy bèo trôi tới Thông Thiên Thành.
Sau khi nghe xong, Dạ Dao Quang không biết nên nói cái gì, một người năng ngôn như nàng cùng Ôn Đình Trạm đều cảm thấy cực phức tạp trong lòng.
Đào Đại sai sao? Nàng sai ở đâu, sai vì yêu Thả Nhân, nhưng sau nàng biết sai có thể sửa, nàng không còn tiếp tục dây dưa.
Nhưng chính là ông trời không buông tha bọn họ, cha mẹ Đào Đại chết, Thả Nhân có trách nhiệm trong chuyện này, bởi vì Thả Nhân nhờ cậy cha mẹ Đào Đại xuống núi, tuy rằng quái tinh xuất hiện ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn có liên quan.
Đào Đại muốn báo thù cho cha mẹ, đây là bản năng của người làm con, nàng không phải chủ động đi giận chó đánh mèo.
Những người vô tội đột tử cũng không phải ý của nàng, chuyện này không thể nói nàng làm đúng nhưng ít ra, nàng cũng không sai.
Vậy Thả Nhân sai sao? Thả Nhân cũng không có sai.
Hắn thân là đệ tử Phật gia, hắn không thể vì thành toàn cho Đào Đại báo thù liền bất động nhìn nhiều sinh linh vô tội như vậy chôn cùng.
Hắn ngắn trở xuất phát từ tâm từ bi của hắn.
Là từ bi, là lòng thương với thương sinh thiên hạ, nhưng đối với Đào Đại lại là lạnh nhạt vô tình.
Rốt cuộc, Dạ Dao Quang minh bạch vì sao dù có bị Đào Đại làm nhục thế nào hắn cũng không phản kháng.
Nàng cũng minh bạch vì sao mỗi khi cùng Thả Nhân đối chọi gay gắt, Đào Đại đều tìm người vô tội kéo vào cho hả giận.
Đây là một loại đâu, cũng là một loại bi ai.
Đào Đại với Thả Nhân từng có bao nhiêu tình, hiện tại liền có bấy nhiêu hận.
Loại hận này không phải yêu mà không được đáp lại, cũng không phải vô duyên vô cớ, ba lần bốn lượt Thả Nhân ngăn nàng báo thù đều trời xui đất khiến làm nàng bị thương càng nặng, oán hận trong lòng Đào Đại đã vô pháp hóa giải.
Nàng hận cái tình vĩ đại của Thả Nhân, sự tàn nhẫn của hắn với nàng, cho nên những thường nhân kia cũng bị liên lụy.
Dạ Dao Quang không thể nói Đào Đại hận không đúng.
Đặt nàng vào hoàn cảnh cùng lập trường của Đào Đại, nàng có lẽ càng thêm điên cuồng, càng thêm mất lý trí, càng thêm lạnh nhạt vô tình.
“Ngươi hiện tại còn muốn khuyên ta sao?” Hai mắt Đào Đại nhiễm ánh nước nhưng vẫn cực lạnh.
“Ngươi đi đi.” Dạ Dao Quang xoay người.
Nàng không có cách nào đi khuyên Đào Đại, đây là một sự tình bế tắc, nếu không cởi bỏ, hôm nay nàng muốn khuyên Đào Đại thoái nhượng, đề cập tới bá tánh Thổ Phiên, chấp niệm trong lòng Đào Đại sẽ càng sâu, sâu đến độ không thể hóa giải được nữa.
Rồi sau đó càng thêm nhiều người vô tội bị cuốn vào, trừ phi nàng có biện pháp giết chết Đào Đại.
Nhưng không nói tới nàng chưa có thực lực đó, nàng nghe xong câu chuyện của Đào Đại cũng không thể xuống tay tàn nhẫn, nàng cũng là một nữ nhân.
Đào Đại ngẩn ra: “Ngươi cứ như vậy từ bỏ sao?”
“Ta không có lý lẽ nào đi khuyên ngươi.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói, “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.
Nếu cha mẹ ta bị người ta giết chết, ta tất nhiên sẽ thống hận đến cực điểm, ta sẽ giống ngươi điên cuồng trả thù.
Nếu có người ba lần bốn lượt tới ngăn cản ta, vậy cũng sẽ là kẻ thù của ta, càng chớ nói khi ngăn trở còn mang tới cho ta những thương tổn ngày càng sâu.”
Nói xong, yên tĩnh dưới ánh trăng thanh lãnh, Dạ Dao Quang ngẩng đầu: “Ngươi hận không sai, hành động của ngươi ta không có quyền xen vào.
Đây là lựa chọn của ngươi, nhưng ta không thể không nói, Thả Nhân đại sư cũng không có sai….”
“Hắn không có sai, hắn đích xác không sai……” Đào Đại thê lương cười, trong mắt bùng nổ nỗi đau vô tận, “Ngươi cũng biết ta vì sao hận hắn như vậy, đó là bởi vì hắn không có sai, nhưng hắn lại làm ta thương tổn cùng cực!”
Nếu như hắn sai, nàng sao phải thống khổ như vậy, nàng sẽ dứt khoát quyết đoán chấm dứt hắn!