Dạ Dao Quang cùng Dụ Thanh Tập mỗi người một bên nâng Thái Tử Phi vào Đông Cung, Dụ Thanh Tập cùng Thái Tử Phi đều thay phiên hỏi nàng chuyện đã trải qua trong hai năm, Dạ Dao Quang cũng chậm rãi nói với bọn họ một lần.
“Hài tử có khỏe không?” Thái Tử Phi bỗng nhiên hỏi.
Dạ Dao Quang ngẩn ra, chợt hiểu Thái Tử Phi đang hỏi tới Quảng Minh, nàng nhoẻn miệng cười: “Nương nương cũng nhớ sao, Quảng Minh rất tốt, ta mấy tháng trước cũng mới đi thăm con, đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, đã biết phun bong bóng….”
Thái Tử Phi nghiêm túc nhìn phản ứng của Dạ Dao Quang, phát hiện nàng không có chút nào miễn cưỡng mới vui mừng nói: “Các ngươi còn trẻ, mau sinh thêm đi.”
Mặt hơi đỏ lên, Dạ Dao Quang cũng hào phóng thừa nhận: “Cũng đã có quyết định này.”
“Nếu đã quyết định, Chước Hoa tỷ tỷ như thể nào bỏ lại được Minh Duệ hầu, ngàn dặm xa xôi một mình gấp trở về?” Dụ Thanh Tập trêu ghẹo nói.
“Ta đây là trở về cầu hôn cho Tiểu Dương, tính toán nhờ Sĩ Duệ ra mặt, cho nhà người ta chút mặt mũi.” Dạ Dao Quang đem chuyện của Càn Dương nói với mẹ chồng nàng dâu hai người.
“Chuyện này, Chử đế sư có đáp ứng?” Thái Tử Phi có chút kinh ngạc, thân phận hai bên cách biệt xa, nhưng nếu Chử đế sư phản đối, bà tin Dạ Dao Quang sẽ không tới tìm Tiêu Sĩ Duệ.
“Đế sư đáp ứng rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu cười nói.
Ngoài tưởng tượng, Thái Tử Phi cũng coi như minh bạch, không khỏi tán thưởng khâm phục: “Đế sư là người rất kỹ tính.”
Ôn Đình Trạm đi đã mấy năm, Chử đế sư rất ít khi tiến cung, trừ khi bệ hạ triệu kiến, Nhiếp trung thư lệnh qua đời đã không còn người nào có uy vọng có thể ngang Chử đế sư.
Chử đế sư chính mình cũng lấy lý do tuổi già, thường ngày tại các yến hội của môn sinh cũng cực ít ra mặt, người Chử gia cũng theo ông yên lặng lui xuống.
Lần này đem nữ nhi duy nhất con vợ cả gả đi, chuyện này không quá nhiều người có thể làm được.
“Gia đi thượng triều, bệ hạ muốn giữ gia tới tối, Chước Hoa tỷ tỷ ở lại đây trò chuyện với chúng ta, ta cho người đi báo gia một tiếng, để hắn tối trở về dùng bữa.” Dụ Thanh Tập nói với Dạ Dao Quang.
“Được, đã lâu không gặp, ta cho mọi người chút sản vật Tây Ninh…..” Nói xong, Dạ Dao Quang liền đem một phần quà cho Dụ Thanh Tập.
Những đồ mang vào trong cung đều phải trải qua kiểm tra, đương nhiên cũng không phải không có cách đưa vật khác chèn vào, tuy rằng đồ Dạ Dao Quang đưa tới không phải thứ gì quá quý trọng, nhưng cũng là thứ đặc biệt.
Dụ Thanh Tập vội vàng báo người đi thông tri cho Tiêu Sĩ Duệ, lại phái người tới tiếp nhận quà của Dạ Dao Quang, rồi một người khác đi thông báo Thượng Ngọc Yên biết Dạ Dao Quang tới.
Dụ Thanh Tập an bài đầu bếp Đông Cung làm những món ngon chiêu đãi, thẳng tới giờ ngọ, mọi người cùng nhau dùng bữa trưa.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Thái Tử Phi trở về điện của mình, đẻ thời gian còn lại cho Dụ Thanh Tập cùng Dạ Dao Quang.
Dụ Thanh Tập hứng thú bừng bừng kéo Dạ Dao Quang đi nghỉ trưa, vào tới phòng liền nói với nàng: “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ trở về như vậy có lẽ đã bỏ lỡ tin ta truyền đi.
Ta gần đây luôn cảm thấy không ổn, ban đêm ngủ cảm giác có thứ gì đó bò trên người ta, nhưng ta đã thay đổi hai tấm gường, đệm chăn cũng tháo giặt sạch sẽ.”
Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở giường Dụ Thanh Tập, nàng chậm rãi đến gần, khí Ngũ hành quanh quẩn, cánh tay quét qua giường một lần: “Không có vật gì không sạch sẽ.”
“Gia nhiều ngày đều tới chỗ ta, ban đêm cũng cùng ta nằm trên giường ngủ, nhưng lại chỉ mình ta cảm giác được.” Dụ Thanh Tập cau mày nói, “Hôm trước gia được bệ hạ triệu vào cung, ta đi nghỉ sớm hơn mọi khi, có nha hoàn bên cạnh, nhưng cũng chri có một mình ta có thể cảm giác được.”
“Vậy vấn đề không phải trên người ngươi.” Dạ Dao Quang nghe xong nói với Dụ Thanh Tập, “Ngươi cởi áo xoay người, để ta nhìn xem phía sau lưng.”
Dụ Thanh Tập liền để lại hai thị tỳ bên người, những nha hoàn khác đều vẫy lui, cởi xiêm y lộ ra phía sau lưng trơn bóng hướng Dạ Dao Quang, nhưng cái gì cũng đều không có.
Dạ Dao Quang dùng tay vận khí Ngũ hành áp lưng cách vài tấc dò xét, cũng không tìm được bất luận chỗ nào không ổn.
“Dơ quá, dơ quá a!” Thanh âm Mị Lượng eo éo vang lên.
Dạ Dao Quang giận dữ, nhanh chóng buông xiêm y Dụ Thanh Tâm, che lại phía sau lưng nàng, dùng thần thức truyền vào trong giới tử: “Đừng có phi lễ!”
Dạ Dao Quang tuy lúc nào cũng phải để Mị Lượng dưới tầm mắt nhưng vẫn không yên tâm, cho nên dọn dẹp giới tử một chút rồi ném hắn vào trong, không nghĩ tới chỉ chút vô ý, thần thức khóa trụ hắn, nhưng hắn thế nhưng có thể nhìn lén sau lưng nữ gia nhân nhà người ta, chuyện này đối với nữ tử nghiêm trọng cỡ nào.
Cũng may gia hỏa này không chạy ra được, Dụ Thanh Tập cũng không biết đến sự tồn tại của hắn, cũng không nghe được tiếng Mị Lượng nói, nếu không chẳng phải sẽ xấu hổ cùng giận dữ muốn chết?
“Hừ, ta là cảm giác được trên lưng nàng ta có âm khí mới nhắc nhở ngươi.” Mị Lượng cảm thấy tấm lòng tốt của mình lại bị coi như lòng lang dạ thú, thực khó chịu.
“Âm khí chỗ nào?” Dạ Dao Quang mới vừa rồi dùng khí Ngũ hành kiểm tra, căn bản không cảm giác được gì.
“Nàng ta là bị trúng Tiểu nhân thuật.” Mị Lượng hừ nhẹ nói, “Đây là một loại vu thuật, thừa nhận thê thể là nàng, nhưng thi thuật không trực tiếp thi triển trên người nàng.
Âm khí cũng chỉ ở trên sinh thần bát tự.
Trương tra xét như vậy, tất nhiên không thể tra ra.”
“Tiểu nhân thuật?” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Chính như tập tục ‘đánh tiểu nhân*’ trong dân gian?”
*Đánh tiểu nhân: Là một trong những tập tục truyền thống lâu đời của người Hoa, “đánh kẻ tiểu nhân” du nhập từ Hồng Kông.
Tập tục mang ý nghĩa cầu may mắn, bình an đồng thời xua đuổi những điều xui xẻo, những “kẻ tiểu nhân” đi theo quấy rối mình.
“Cũng không khác biệt mấy.” Mị Lượng biếng nhác trả lời, “Dùng da và tóc bọc trong tấm da dê, rồi lại dùng tấm da dê này quấn lên con rối có sinh thần bát tự của nàng, đặt nuôi dưỡng tại nơi có khí âm sát.
Phương pháp này tuy rằng vòng vo nhưng không để lại dấu vết.
Dựa theo bộ dáng của nàng ta hiện tại, thuật này làm chưa tới một tháng.”
“Đối với thai nhi trong bụng có ảnh hưởng không?” Dạ Dao Quang lo lắng.
Nếu đứa nhỏ bị hại, chỉ sợ Dụ Thanh Tập phát điên mất.
“Nếu nàng ấy nói chỉ cảm thấy phần lưng không khỏe, vậy hẳn còn chưa thẩm thấu vào trong cơ thể.” Mị Lượng phỏng đoán, “Tiểu nhân thuật này chính là hiệu quả chậm, hại người một hai năm thành sự là bình thường.”
Là ai yểm hại Dụ Thanh Tập, dùng biện pháp thong thả như vậy? Dạ Dao Quang lâm vào trầm tư.
“Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì thế?” Không nghe được Dạ Dao Quang cùng Mị Lượng dùng thần thức trao đổi, nhìn bộ dáng Dạ Dao Quang vẫn luôn yên lặng, một hồi lâu Dụ Thanh Tập đã mặc lại xiêm y xoay người hỏi.
“Ta đang suy nghĩ ngươi rốt cuộc vì sao lại không khỏe.” Dạ Dao Quang cũng không nói chuyện Tiểu nhân thuật cho Dụ Thanh Tập.
Tuy rằng hiện tại thai nhi của nàng vẫn khỏe mạnh, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy chuyện không cần nàng ra mặt giải quyết thì cũng không cần kinh động, huống hồ loại vu thuật này cho dù có biết, ngoại trừ lo lắng bên ngoài cũng khó lòng phòng bị, “Ta cân nhắc trong chốc lát, ngươi đi nghỉ chút đi.”
“Chước Hoa tỷ tỷ không nghỉ trưa sao?” Dụ Thanh Tập nhớ rõ Dạ Dao Quang có thói quen này.
“Không được, ta phải ra bên ngoài xem, nhìn xem phong thủy tẩm cung của ngươi.” Dạ Dao Quang cự tuyệt nói.
“Vậy làm phiền Chước Hoa tỷ tỷ.” Dụ Thanh Tập có chút ngượng ngùng nói, nàng cũng sớm muốn biết có phải do phong thủy tẩm điện không tốt hay không, rốt cuộc đang mang thai nên cũng chỉ có thể làm phiền Dạ Dao Quang.