Ngu Chấp đem chỗ hai người Cổ Cứu nói cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lại bất động như núi ngồi ngay ngắn bên cạnh giường, đôi mắt đen nhánh nhìn không ra nông sâu.
Ngu Chấp cùng Ôn Đình Trạm hai mắt nhìn nhau, lúc sau mới thở dài: “Hưng Hoa năm thứ mười lăm, hạ quan bị điều đến Thổ Phiên. Hạ quan từ nhỏ yêu thích Tàng học, một lòng muốn đại thi quyền cước, lại không có nghĩ đến…..”
Lại không có nghĩ đến khi đó Ngu Chấp đang còn vài phần khí thịnh tuổi trẻ tới Thổ Phiên. Hắn biết phía trên hắn viện sử cùng năm thăng nhiệm từ đồng tri không dễ ứng phó, nhưng hắn lại không nghĩ đến soái cùng viện sử thế nhưng sớm đã cấu kết với nhau làm việc xấu. Hắn mới đến, viện sử đại nhân liền mở tiệc khoản đãi, trong bữa tiệc lại vô cùng săn sóc cấp dưới, càng như thế càng làm hắn thêm phòng bị.
Viện sử đại nhân ngoài sáng trong tối tặng không ít mỹ nhân cùng tài bảo tới thử hắn, đều bị hắn dùng bốn lạng đẩy ngàn cân từ chối. Lặp đi lặp lại nhiều lần, chung quy đã chọc giận viện sử đại nhân. Hắn từng khảo qua võ cử, vẫn luôn phụ trách việc bắt trộm ở Thổ Phiên. Tuyên chính viện khi đó tiếp nhận một án tử, là một Phật khí quan trọng được giao từ Cống Chùa tới Triểt Phong chùa bị đánh cắp, viện sử đại nhân cố ý phái hắn đi tra.
Tại Triết Phong chùa hắn lần nữa cẩn thận, bởi vì Thổ Phiên rất tôn trọng tín ngưỡng, địa vị tăng nhân đặc biệt cao, đồ tại Triết phong chùa bị mất giống như trong nhà vương tôn quý tộc ở Đế Đô gặp trộm cướp, lại còn là Phật bảo, sức ảnh hưởng nghĩ chút có thể biết. Nhưng bất luận hắn cẩn thận như thế nào, chung quy là trời xa đất lạ, như thế nào ngăn được đồng tri ở Thổ Phiên hơn 6 năm vừa thăng nhiệm viện sử đại nhân?
Viện sử đại nhân cũng không biết dùng thủ đoạn gì, mua chuộc được một tiểu sa di ở Triết Phong chùa hạ mê dược vào đồ ăn của hắn, chờ thời điểm hắn tỉnh lại, thế nhưng ngay tại trọng địa Phật môn, hắn cưỡng bức nữ khách hành hương tới tế bái.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hắn đủ khả năng bị xử cực hình. Năm này đích trưởng tôn của hắn vừa mới sinh, đúng thời điểm hắn thi triển quyền cước, hắn liền hô oán tới soái phủ cầu cứu, mới biết được soái cùng viện sử thế nhưng là cá mè một lứa. Khi đó ở trước mặt hắn chỉ có hai con đường, hoặc là thân bại danh liệt, liên quan tới hậu thế của hắn, bởi vì chuyện này, cũng khó ngẩng đầu ưỡn ngực làm người, hoặc còn lại chính là quy phục.
Sinh tử trước mặt, hắn cúi đầu.
Viện sử đại nhân cũng có chút nhân tính, hắn biết con người này cương liệt, nếu có thể nắm một nhược điểm áp chế hắn, một lần, hai lần, ba lần hắn có thể nhẫn nhịn, nhưng quá nhiều hắn chung quy sẽ bùng nổ, cho nên chẳng những chưa bao giờ hắn tiếp tục đề cập tới chuyện này, cũng chưa bao giờ bắt hắn làm việc gì trái lương tâm, việc duy nhất hắn cần phải làm là tiếp tục làm một Ngu Chấp thiết diện vô tư.
Ban đầu hắn cũng không biết dụng ý ở đây là gì, đến sau càng ngày càng nhiều người tới tìm hắn, muốn thông qua hắn để điều tra hai người kia, hắn mới cảm nhận được dụng tâm của bọn họ là gì. Bọn họ lưu lại hắn chính là coi trọng hắn là quan thanh liêm. Nếu một chỗ không có quan tốt, không có nổi một ngừoi vì bá tánh, như vậy ngày nơi này tan biến cũng sẽ không xa. Hắn là chiêu bài của bọn họ, cũng là ô dù bọn họ mai phục.
Hơn nữa bởi vì hắn mỗi lần giúp đỡ hai người này che lấp, áp lực thẹn trong lòng không thể thổ lộ với người khác, ngay cả người chí thân. Vì không muốn bức điên chính mình, hắn lựa chọn tới Cống Chùa, lại nhân duyên trung hợp được Thả Nhân đại sư mắt duyên. Kể từ đó liền có thêm một khối chiêu bài sống, cho tới nay những người bất lực trở về không có ai hoài nghi hắn, chính bởi vì hắn là người Thả Nhân đại sư cũng coi trọng.
“Mấy năm nay bọn họ xuôi gió xuôi nước, triều đình liên tiếp phái người tới đều phải quay về vì ta.” Ngu Chấp nhắm mắt lại, hô hấp trầm trọng. “Bọn họ đáp ứng hạ quan, chỉ cần hạ quan phối hợp bọn họ làm Hầu gia tang thân tại Thổ Phiên, liền thả cho hạ quan thân tự do, tháng sáu sang năm rời khỏi Thổ Phiên, từ đây không thiếu nợ nhau.”
“Ngươi biết bọn họ nhiều bí mật như vậy, ngươi cho rằng hai người đó thật sự có thể tha cho ngươi?” Ngữ khí Ôn Đình Trạm bình đạm.
Ngu Chấp lắc đầu: “Ngay từ khi bước chân lên con thuyền này, hạ quan chưa từng nghĩ tới có thể toàn thân mà lui, nhưng chết vì chiếm đoạt dân nữ trước mặt Phật, không bằng chết vì làm âm sai cho bọn họ, ít nhất bảo lưu thanh danh, hậu thế của ta….” Nói tới đây, Ngu Chấp nhìn thoáng qua vẻ mặt nhi tử đầy phẫn nộ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Bọn họ cũng có thể không phải vì ta mà bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ.”
“Hầu gia, những gì hạ quan nói được, lời nên nói đều đã nói. Hạ quan có thể phối hợp Hầu gia, chỉ cầu Hầu gia có thể làm hạ quan giống như Hoàng Kiên, được chết toàn thây.” Ngu Chấp cầu xin nhìn Ôn Đình Trạm.
“Cách chết của Hoàng Kiên, đại khái là gian thần thất bại mà ước mơ tha thiết nhất cũng không thể đạt được.” Ôn Đình Trạm cười khẽ, “Nhưng ngươi không phải gian thần. Bản quan tra xét lý lịch ngươi, ngươi làm quan mười mấy năm, từ một nhân vật huyện thừa nhỏ nhoi cho tới quan tứ phẩm đồng tri Tuyên chính viện, dích xác vì bá tánh làm không ít việc. Nhưng ngươi cũng không hề là trung thần, ngươi khi quân võng thượng, trở thành nanh vuốt của đám sâu làm rầu nồi canh. Bất quá ngươi nên cảm tạ hai người này coi trọng thanh danh của ngươi, năm năm này ngươi ở Thổ Phiên cũng không hoài phí, công lao không nhỏ, thương hộ hối lộ cũng chưa từng ăn dù là một chút, một lòng mưu phúc vì bá tánh. Bản quan nếu nói muốn cứu ngươi, tất nhiên không phải hư ngôn.”
Dừng một chút, Ôn Đình Trạm lại nói tiếp: “Liền xem tâm ngươi sám hối có đủ thành hay không.”
Ngu Chấp nháy mắt đã hiểu tâm tư của Ôn Đình Trạm, lập tức phân phó Ngu đại công tử: “Kiêm can hi, đi mang gương lượng mẫu thân con tới đây.”
Ngu đại công tử cẩn thận lấy chăn làm đệm cho phụ thân dựa vào, mới lui ra phía sau lấy gương lược lại, Ngu Chấp ý bảo hạ, đưa cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm tiếp nhận trong tay, Ngu Chấp có chút mệt mỏi nói: “Gương lược này có ám cách.”
Ôn Đình Trạm đem gương lược lật ra gõ gõ, lúc sau lấy ra sáo ngọc, dùng mũi kiếm nậy dọc theo đáy, tách ra làm đôi, bên trong có một quyển sổ nhỏ.
“Chứng cứ phạm tội của bọn họ mấy năm nay đều ở đây.” Ngu Chấp cũng không phải không lưu gì cho mình, vì chính hắn ngày sau có thể đột tử trong tay bọn họ, thê nhi có thể tự bảo vệ mình. Hắn cố kéo dài hơi tàn tồn tại, che lại lương tâm, cũng không phải vì hắn ham sống sợ chết, chỉ là muốn bảo toàn thê nhi của hắn.
Cầm trong tay lật ra, Ôn Đình Trạm nhìn đại khái một lần, liềm đem nhận lấy.
“Bọn họ tính toán chờ khi Hầu gia tín nhiệm hạ quan, để hạ quan đem Hầu gia dẫn vào quỷ thành.” Ngu Chấp đem lời cuối nói ra.
“Quỷ thành?” Ôn Đình Trạm chưa từng nghe qua Thổ Phiên có quỷ thành.
“Là mấy năm trước mới phát hiện.” Ngu Chấp giải thích, “Ở Nạp Trát Đạt huyện. Nghe nói bên trong sa mạc hoang vu, có một tòa thành trống rỗng, không ít người đi qua, nhưng đến nay chưa về, soái cùng viện sử đại nhân cũng từng phái mấy nhóm người đi qua.”