Trời vừa sáng, đột nhiên Dạ Dao Quang mở mắt, sau đó cô xoay người nhảy từ trên cây xuống.
Tiếng động quá lớn đã khiến cho Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh tỉnh dậy. Ôn Đình Trạm cũng xoay người nhảy xuống bên cạnh Dạ Dao Quang. Cậu cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh nhưng cậu chẳng phát hiện ra điều gì cả, lúc này cậu mới lên tiếng hỏi:
"Dao Dao có chuyện gì vậy?"
Đôi mắt hoa đào sáng rực vô cùng xinh đẹp khẽ nhíu lại nói: "Có người tiến vào trận của muội."
Ôn Đình Trạm nghe vậy, sắc mặt của cậu hơi đông cứng lại: "Tới nhanh thật."
"Nhanh như vậy đã tiến vào trận ngũ hành."
Dạ Dao Quang nói xong liền nhảy lên cao, mũi chân đạp nhẹ lên trên vách đá rồi bay vọt qua vách đá. Cô leo lên thạch nham sau đó lấy giả huyệt để bố trí chân huyệt, đúng lúc có vách đá ngăn cách với bên ngoài rất thích hợp để cô mai phục ở đây.
Nhưng khi cô nhìn lướt qua vách đá, cô lại nhìn thấy hai chủ tớ Mạch Khâm và mục đồng. Mạch Khâm đang muốn thi thuật để phá trận ngũ hành của cô, lúc này cô liền nhảy ra ngoài.
"Mạch đại ca dừng tay."
Mạch Khâm đang dẫn khí vào lòng bàn tay nghe thấy tiếng nói liền tản khí ra, giương mắt nhìn sang, vừa lúc hắn nhìn thấy Dạ Dao Quang. Người đã nửa năm chưa gặp lại nay càng thêm xinh đẹp không gì sánh được khiến cho ánh mắt của hắn bị kiềm hãm.
"Mạch đại ca, thì ra là các người." Dạ Dao Quang nhìn thấy Mạch Khâm, trong lòng cô rất vui vẻ, cô hoàn toàn không ngờ Mạch Khâm đến đây là vì long tiên dịch. Mạch Khâm là người có ơn cứu mạng cô, nếu như hắn muốn long tiên dịch thì cô sẽ đưa cho hắn. Hiện tại cho dù cô có chiếm được long tiên dịch thì cô cũng không thể lập tức dùng nó được, nếu không với tu vi hiện tại của cô sẽ không thể chịu nổi linh khí dày đặc của long tiên dịch.
"Tháng trước tin tức long tiên dịch được ngưng tụ ở nơi này đã được lưu truyền rất sôi nổi, tin này là do chính miệng tông chủ của Thất Tinh tông nói ra. Mặc dù điều ông ta nói chỉ có ba phần khả năng, nhưng lời nói được phát ra từ miệng ông ta cho nên lại có nhiều hơn ba phần khả năng. Người của cửu tông thập môn cũng đã đến đây điều tra." Khóe môi của Mạch Khâm nâng lên nụ cười.
"Đêm qua chúng ta đi đến cách nơi này khoảng mười dặm, đột nhiên long khí đại loạn rồi mọi người lại xảy ra tranh chấp, sau đó tất cả đều tách ra đi riêng."
“Nhiều người đến như vậy sao?” Dạ Dao Quang thật không ngờ có nhiều người đến như vậy, trong lòng cô hơi kinh ngạc nhưng sau đó cô lại vô cùng vui mừng nói:
"Vẫn may vì cuối cùng ta cũng kịp thời đưa bọn chúng đi."
"Đêm qua long khí bị rối loạn là do muội làm sao?" Mạch Khâm sửng sốt.
"Ha ha." Dạ Dao Quang tươi cười đắc ý, sau đó cô nói với Mạch Khâm:
"Nếu Mạch đại ca đã tới đây, ta sẽ dẫn huynh đi xem nơi có long mạch. Huynh đi theo ta."
Dạ Dao Quang nói xong liền dẫn Mạch Khâm đi vòng qua vách đá, từ một con đường khác quay ngược về. Trên đường đi cô có nói chuyện vì sao cô đến đây và phương pháp bố trí Toàn Cơ Ngọc Hoành đại trận như thế nào cho Mạch Khâm nghe, cô vừa mới nói xong thì bọn họ cũng đã trở về đến nơi.
Ôn Đình Trạm nhìn Mạch Khâm, lúc này sắc mặt của cậu mới buông lỏng và mang theo một chút vui mừng nói: "Mạch đại ca."
“Chỉ mới không gặp trong nửa năm ngắn ngủi, công lực của Doãn Hòa lại tăng mạnh đến vậy.” Mạch Khâm kinh ngạc, chẳng những Dạ Dao Quang có thay đổi mà ngay cả công lực của Ôn Đình Trạm cũng tăng mạnh không hề thua kém với người bình thường tập võ trong mười năm.
"Là do vận may tốt." Dạ Dao Quang không khỏi cười nói. Lúc trước bọn họ tìm được một loại trái cây kỳ quái, trước tiên giúp Ôn Đình Trạm tẩy trừ đi độc tố trong người, sau đó cậu lại dùng long khí thanh tẩy, tất nhiên công lực sẽ tăng mạnh. Nếu so với người trong võ lâm thì cậu cũng được xem là cao thủ hạng ba.
Ôn Đình Trạm cũng không phủ nhận, cậu cười có chút thận trọng và khiêm tốn.
"Đây đúng là một ân huệ tốt." Mạch Khâm gật đầu, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về sương trắng đang lượn lờ quanh hang đá.
"Đúng thật là có long tiên dịch hình thành. Nhìn tình hình này, chỉ sợ còn khoảng ba đến năm ngày nữa mới có thể ra đời."
"Ba đến năm ngày..." Sắc mặt của Mạch Khâm bỗng dưng có chút lo lắng."Đúng vậy, cũng khoảng ba đến năm ngày nữa." Dạ Dao Quang cũng tính ra thời gian như thế.
"Mạch đại ca, có chuyện gì thế?" Dạ Dao Quang vội vàng hỏi.
"Lúc nãy ta cũng có nói với muội, lần này người của cửu tông thập môn đều đến đây, trong đó có cả tông môn được xưng là dòng dõi tu tiên đệ nhất Phiêu Mạc Tiên tông, người dẫn đội chính là ấu tử (*) của tông chủ - Vân Phi Ly. Người này là kỳ tài trăm năm có một, hắn lớn hơn ta ba tuổi nhưng tu vi đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ. Chẳng những tu vi của hắn rất cao, mà hành động của hắn ta cũng rất kỳ quái, hắn còn am hiểu sâu về kỳ môn thuật."
Khi Mạch Khâm nhắc đến Vân Phi Ly, trong giọng nói của hắn có chút nghiêm túc khi nói về kỳ phùng địch thủ: "Toàn Cơ Ngọc Hoành trận của muội có thể giam được người khác, nhưng nó không thể trói được hắn."
"Mọi chuyện đã đến nước này chỉ có thể đi được tới đâu thì hay tới đó." Đôi mắt của Dạ Dao Quang nhíu lại.
"Không đấu lại thì rút lui."
Cô tốn nhiều tâm tư như vậy, sao có thể không đánh mà lui được? Cho dù là không chiến thì cô cũng muốn nhìn xem Vân Phi Ly này rốt cuộc là người như thế nào! Vì để cho bầu không khí không còn nghiêm trọng nữa, Dạ Dao Quang không khỏi tò mò hỏi: "Bọn họ đều bị ta dẫn đi, vậy vì sao Mạch đại ca có thể tìm đến nơi này?"
"Ta sao?" Khóe môi của Mạch Khâm khẽ nhếch lên.
"Ta nhận ra hơi thở của Bách Linh."
"Bách Linh? Đó là vật gì vậy?"
"Bách Linh chính là Tiểu Quai Quai." Ôn Đình Trạm cười nói. Hắn vốn dĩ đã nói cho Dạ Dao Quang biết là Tiểu Quai Quai đã có tên nhưng Dạ Dao Quang cứ nhất định phải lấy cho nó một cái tên khác. Tất nhiên Ôn Đình Trạm không thể nói lại cô nên cậu đành nghe theo Dạ Dao Quang sửa lại.
"Tiểu Quai Quai?" Mạch Khâm sửng sốt, sau đó hắn cười thoải mái nói:
"Không sai, Tiểu Quai Quai, rất chính xác."
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Tiểu Quai Quai mới đúng hơn.” Dạ Dao Quang gật đầu vô cùng đồng ý. Cô không hề cảm thấy Tiểu Quai Quai và Bách Linh là hai cấp bậc.
Mục đồng cảm thấy bi ai vì cái tên Tiểu Quai Quai, đường đường là một con linh điểu lại có một cái tên như vậy.
“Cái tên Bách Linh này lúc đầu ta cũng tùy ý đặt cho nó. Lúc trước ta cứu nó ở trên cây thông cổ thụ tại vách núi cao, cha và mẹ của nó đã bị bắn chết cho nên ta đặt tên theo ý trong tùng bách, gọi là Bách Linh. Chẳng qua ta chưa bao giờ gọi tên nó." Mạch Khâm giải thích thêm.
"Nó đi theo ta không thể có được may mắn, đi theo mọi người mới là số mệnh, lúc ta cứu nó xong vẫn luôn đi tìm chủ nhân cho nó."
"Mạch đại ca yên tâm, Doãn Hòa sẽ bảo vệ nó thật tốt." Ôn Đình Trạm đảm bảo nói.
"Tất nhiên là ta tin tưởng đệ." Mạch Khâm gật đầu.
"Hai người cứ trò chuyện đi, ta đi làm một chút đồ ăn, ta đói bụng rồi." Đột nhiên Dạ Dao Quang đứng dậy nói một câu rồi dẫn theo Vệ Kinh đi lên núi.
Mạch Khâm thấy vậy liếc nhìn mục đồng, trong nháy mắt mục đồng đã hiểu ý của thiếu gia cho nên hắn vội vã đứng dậy đuổi theo để giúp đỡ hai người.
Dạ Dao Quang bảo Kim Tử đi tìm một ít quả dại, sau đó cô đi hái ít nấm dại có thể ăn được và bắt thêm mấy con cá rồi nấu một nồi canh cá.
"Mạch đại ca, huynh có muốn cùng ăn không?" Dạ Dao Quang gặp lại Mạch Khâm, cô cảm giác được hơi thở trên người của hắn càng lúc càng mạnh, tu vi chắc đã tăng lên rất nhiều. Tu vi như thế này có thể nhịn đói mấy tháng cũng không có gì đáng ngại, nơi đây là vùng hoang dã cũng không tìm được thứ gì tốt, nhưng nếu mấy người bọn họ ngồi ăn để một mình Mạch Khâm ngồi ở bên cạnh thì lại có chút ngượng ngùng cho nên cô mới hỏi một câu.
Chỉ thấy đôi mày kiếm tinh xảo của Mạch Khâm khẽ động, đôi mắt nhìn về canh cá đang lan tỏa ra mùi hương, hắn lại gật đầu ngoài ý muốn của Dạ Dao Quang. Mục đồng ở bên cạnh suýt chút nữa đã rơi cằm xuống nhưng hắn không dám phát ra tiếng và cũng không dám để cho Dạ Dao Quang đi lấy, nhanh chóng tự mình đi chuẩn bị cho Mạch Khâm.
***
(*) Ấu tử: Là con út trong nhà.