“Người Tú Châu.” Ôn Đình Trạm nhìn thông tin lác đác vài nét bút trên giấy thông hành, khẽ cau mày: “Cái này sợ không phải thông tin thật.”
“Sao biết được?” Dạ Dao Quang nghi hoặc, cô không nhìn ra vết tích làm giả.
“Giấy thông hành là thật, nhưng chưa chắc là của người mua chuông.” Ôn Đình Trạm chỉ vào giấy thông hành: “Nàng nhìn trong đây viết ngày mười quay về Tú Châu từ quận Dự Chương, ngày này năm ngoái là ngày mười tháng tám, hôm nay là mùng một tháng sáu, cũng là còn chín ngày nữa phải quay về Tú Châu. Từ đây có ra roi thúc ngựa cũng chưa chắc về đến Tú Châu.”
Giấy thông hành của thời cổ đại và hộ chiếu thời hiện đại rất giống nhau, người cổ đại vô cùng nghiêm khắc với chế độ hộ tịch, không cho phép mọi người dễ dàng xa quê. Nếu như không có giấy thông hành, người rời xa quê hương hoàn toàn có thể bị quan phủ nơi khác bắt giữ. Đương nhiên cũng không quá hà khắc, ví dụ phần này giấy thông hành viết Tú Châu đến quận Dự Chương nhưng dựa vào tờ giấy thông hành này, hắn có thể đi rất nhiều nơi, cái này không hạn chế.
Thế nhưng quy định ngày mười tháng sáu buộc phải về đến Tú Châu, nơi khác không kiểm tra cũng được, một khi kiểm tra sẽ bị giam. Người bình thường nếu như không phải có chuyện gấp nán lại, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Đặc biệt đây là một thương nhân, dù đến nhập hàng hay đổi hàng đều là một đại kỵ. Đối phương có lòng dạ thảnh thơi đi dạo vào hiệu cầm đồ, hiển nhiên không phải việc gấp, không gấp cũng không nhanh quay về, cái này không bình thường.
“Bây giờ chúng ta chỉ có một thông tin như vậy.” Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm nói đúng.
“Trước tiên đến nhà trọ Đông Thăng đã.” Bên trên có viết nơi người mua ở, ngón tay nhỏ dài của Ôn Đình Trạm chỉ vào chỗ này:
“Đi xem rồi nói tiếp.”
“Nếu giấy thông hành là đồ “mượn”, địa chỉ này chỉ sợ cũng chưa chắc là thật.” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Giấy thông hành “mượn” được ở đâu? Người này “mượn” giấy thông hành nếu như chỉ vì cái chuông, vậy thì chỉ có thể là nhìn thấy Hà Quý đem đến hiệu cầm đồ nên hắn liền đi theo. Có thể hắn không có giấy thông hành, mà chưa đầy một canh giờ lại vội vã chạy tới, nói rõ thời gian cực kỳ cấp bách. Thời gian ngắn như vậy, hắn lại sốt ruột đi lấy cái chuông, lúc viết nơi ở thì phản ứng đầu tiên trong đầu là nơi hắn thực sự đang ở hoặc là nơi hắn lấy được giấy thông hành.”
Ôn Đình Trạm giải thích suy nghĩ phỏng đoán lòng người cho Dạ Dao Quang nghe:
“Ta nghiêng về phía chủ nhân thật sự của giấy thông hành đã từng ở đây, vì hắn không muốn để lộ bản thân.”
Vừa nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang cũng cảm thấy có lý. Hiện đại ở khách sạn phải có thẻ căn cước, nhà trọ ở cổ đại cũng phải đăng ký giấy thông hành, không thể tùy tiện đến một nhà trọ lấy ra một thỏi bạc là có thể vào ở.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm lập tức đến nhà trọ Đông Thăng. Tất cả sản nghiệp mở đầu bằng chữ Đông trên toàn bộ Đại Nguyên đều thuộc Trọng gia, có con dấu của Trọng Nghiêu Phàm, muốn lật xem người này có phải đang ở nhà trọ Đông Thăng không rất dễ dàng.
“Tìm được rồi, tìm được rồi.” Người thu chi của nhà trọ nhớ không sai, chỉ dùng bản lĩnh một chén trà liền lật ra: “Tiểu công tử, vị khách này ở nhà trọ một tháng trước. Sáng sớm hôm nay hắn ra khỏi phòng, nói muốn đến nha môn sửa lại thời hạn của giấy thông hành.”
Nếu có chuyện gì phải ở lại, không thể đúng hạn trở về thì phải đến nha môn sửa lại kỳ hạn, đây là quy định của triều đại này, thuận tiện cho người xuất hành. Đương nhiên đây cũng là nơi nha môn kiếm chác, mỗi một người thay đổi kỳ hạn đều chịu không ít phí khổ cực cho nha môn.
“Chưởng quầy, tìm cho ta một chỗ đối diện cùng ít điểm tâm.” Ôn Đình Trạm đột nhiên đưa sổ sách cho chưởng quầy rồi nói.
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm được chưởng quầy dẫn đến nơi đối diện có mành tre phân tách, dù không phải là gian phòng đẹp nhưng cũng là nơi lịch sự.“Chàng muốn làm gì?”
“Chờ.” Ôn Đình Trạm chỉ nói một từ với Dạ Dao Quang.
“Chờ?” Dạ Dao Quang nhìn cậu chằm chằm: “Lúc này muội nào có tâm tư để chờ đợi? Chúng ta đợi cái gì?”
“Chờ người này trở về.” Ôn Đình Trạm bình thản ngồi xuống, sau đó nói với Dạ Dạo Quang: “Hôm nay hắn làm mất giấy thông hành, lại tiêu tốn tiền. Hôm nay nha môn cũng không thể bổ sung cho hắn, không có cách nào ra khỏi thành nên hắn hiển nhiên phải quay về đây, vì chỉ có chưởng quầy ở nơi này mới thu nhận hắn. Hắn làm mất giấy thông hành thế nào chỉ sợ chỉ có hắn mới biết, nói không chừng hắn đã nhìn thấy chân dung của tên kia.”
Dạ Dao Quang nghe xong chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Ôn Đình Trạm, sau đó ánh mắt dừng trên cửa ra vào.
“Dao Dao, sao nàng lại nóng ruột như vậy?”
Ôn Đình Trạm cảm thấy Dạ Dao Quang trước nay chưa từng lo lắng như vậy.
“Chuyện này không phải chuyện vừa.” Dạ Dao Quang giải thích: “Người kia đã phí hết tâm tư đi mua cái chuông, nhất định biết tác dụng của nó, hơn nữa còn muốn lợi dụng cái chuông nên mới đi quanh quẩn một vòng lớn như vậy. Âm khí đã ra khỏi chuông, phong ấn khẳng định đã được phá bỏ. Có thể nhận biết được cái chuông, hơn nữa không sợ ác quỷ trong đó, tuyệt đối không phải người thường. Muội không biết rốt cuộc hắn dùng ác quỷ trong cái chuông để làm gì.”
“Dao Dao, chuyện đã đến nước này, chúng ta muốn gấp cũng không gấp được.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói.
Dạ Dao Quang gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng người kia sớm trở về.”
“Hôm nay đến Dương phủ nàng có gặp được Tử Quân không?” Nhìn Dạ Dao Quang có chút không yên lòng, Ôn Đình Trạm chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Tiền phu nhân tổ chức lễ mừng cho con trai mới sinh, mời chúng ta nửa tháng sau đi uống rượu đầy tháng. Ba tháng sau Dương đại thái thái gả con gái, chúng ta cũng phải đến dự lễ.” Dạ Dao Quang lắc đầu, lại nghĩ đến chuyện này: “Tiền phu nhân bảo muội đặt tên cho con trai nàng ấy, muội vẫn chưa nghĩ ra tên, trở về muội phải viết một bức thư gửi cho nàng ấy.”
“Đặt tên? Dao Dao định đặt tên gì cho em bé?” Ôn Đình Trạm thuận miệng hỏi.
“Mệnh của đứa bé này rất tốt, là đứa bé có phúc lại trường thọ.”
Dạ Dao Quang đơn giản nói: “Đứa bé ôn hòa, mệnh thủy lại không nên dùng nhiều nước, tương khắc hỏa, thổ. Muội dựa theo trên dưới bốn phương lấy chữ “Lỗi”.”
“Tiền Lỗi?” Ôn Đình Trạm đọc một lần, liền gật đầu: “Quân tử hiển nhiên chính trực lỗi lạc.”
“Tên này cực phù hợp với tên nhóc con kia.” Nói thế nào thì đứa bé này chào đời, cô cũng có công lao. Tiền phu nhân và Tiền viên ngoại ở trong một căn phòng không động tĩnh, chỉ sợ cả đời này cũng đừng mơ tưởng đến trẻ con, vậy nên cô mới có lòng muốn giúp.
“Tiểu công tử, người kia đã trở về.” Hai người đang nói chuyện, tiểu nhị vén mành lên đi đến.
Dạ Dao Quang giương mắt nhìn, quả nhiên thấy một nam nhân ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đang thương lượng với chưởng quầy. Chưởng quầy vẻ mặt lúng túng, dù đối phương lấy ra hai thỏi bạc, chưởng quầy cũng không nhận.
“Lý lão gia, quy củ trong tiệm chúng tôi không thể châm chước. Nếu để người khác biết, chỉ sợ tôi cũng làm liên lụy đến Đông gia.”
“Chưởng quầy cũng không thể nhìn ta đầu đường xó chợ được nhưng có người có thể làm chủ, chưởng quầy hãy cho ta gặp mặt.” Lý Tửu chính là người làm mất giấy thông hành, vẻ mặt khẩn cầu.
Lúc này ánh mắt chưởng quầy liếc thấy Ôn Đình Trạm đi tới:
“Vị này là Ôn công tử, có mối giao hảo tốt với Đông gia chúng tôi, người hãy nói với cậu ấy.”