Quái Phi Thiên Hạ

chương 193: tri kỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Đình Trạm chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trên xe ngựa có áo quần sạch sẽ, còn có một cái bếp sưởi nhỏ nhưng khắp người Ôn Đình Trạm đều toát ra khí lạnh. Mặc dù không nói nhưng Dạ Dao Quang biết rằng đây có nghĩa là đang chờ cô giải thích. Nhưng việc này Dạ Dao Quang cũng không tiện giải thích, thế là trốn tránh không nói gì.

“Nàng đã hứa với ta, nàng sẽ không sao.” Ôn Đình Trạm đợi rất lâu, cuối cùng vẫn phải xị mặt mở miệng nói.

“Khụ khụ khụ.” Dạ Dao Quang ho nhẹ mấy tiếng: “Đây là sự cố ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, muội thật sự không sao. Không tin thì chàng trở về bảo Đỗ tứ thúc đến xem cho muội thì biết.”

Ôn Đình Trạm lại không nói gì nữa.

Không khí ngay lập tức lại trở nên ngột ngạt, Dạ Dao Quang đảo mắt rồi nói: “Người bị muội đả thương đâu rồi?”

Ôn Đình Trạm im lặng.

“Thiên Lân của muội vẫn còn ở trên người hắn!” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi.

Ôn Đình Trạm lại im lặng.

“Tại sao chàng lại điều động quân đội?”

Ôn Đình Trạm vẫn cứ im lặng.

Dạ Dao Quang cuối cùng cũng đã mất kiên nhẫn: “Ái chà, chàng đùa giỡn với tính khí của muội đúng không? Chàng không nói với muội, được thôi, có bản lĩnh sau này chàng đừng nói chuyện với muội nữa, hừ!”

Nói xong, Dạ Dao Quang liền quay mặt sang một bên, không để ý đến Ôn Đình Trạm. Theo như suy nghĩ của cô, Ôn Đình Trạm đáng ra sẽ lập tức mở miệng an ủi cô, tiếc là cô đợi rất lâu nhưng Ôn Đình Trạm cũng không quan tâm đến cô. Ngay lập tức sự giả bộ tức giận biến thành tức giận thật, cơn tức này khiến cho bụng dưới lại đau quặn một hồi.

Chắc chắn là do lần đầu tiên có kinh nguyệt, lại bị ngâm lâu trong nước, tuy rằng cô là người tu luyện nhưng cũng không có pháp thân không thể phá vỡ như kim cương. Trừ khi cô không phải là nữ nhân, còn không những vấn đề sinh lý này không thể bởi vì tu luyện mà không tồn tại. Cơn đau này khiến Dạ Dao Quang không nhịn được phải ôm bụng dưới cong người xuống.

“Nàng đau chỗ nào vậy?” Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng ngồi không yên lại đến gần.

“Tránh ra.” Dạ Dao Quang đẩy Ôn Đình Trạm ra. Vốn dĩ trong thời gian có kinh nguyệt thì tính tình sẽ nóng nảy, Dạ Dao Quang còn là người tính khí vốn dĩ nóng nảy hơn người khác. Nếu không phải là tên tiểu tử đáng chết này chọc tức cô, cô làm gì bị chọc đau đến mức như thế này. Đều là cậu hại cô.

“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm ngồi xuống bên cạnh Dạ Dao Quang, nhíu mày lại nhìn Dạ Dao Quang. Cậu muốn chạm vào cô nhưng lại không biết cô bị thương ở đâu, tay do dự trên không trung hồi lâu mà không biết làm sao để đặt xuống, chỉ có thể nói lớn với Tiết Đại: “Nhanh, về Mạnh phủ.”

Tiết Đại nghe ra sự bất an và cấp thiết trong giọng nói của Ôn Đình Trạm liền tăng tốc độ, may mà đại lộ trên đường trở về chiều hôm nay đã dọn dẹp sạch sẽ, từ đại lộ trở về chỉ mất khoảng bảy phút rưỡi. Xe ngựa vừa dừng lại, Ôn Đình Trạm cũng không để ý nguyện vọng của Dạ Dao Quang, giơ tay đỡ ngang ôm lấy cô. Ôn Đình Trạm lần trước đã được tu luyện thân thể bằng long tiên dịch, ít nhất là có được chiều cao khoảng một mét bảy, ôm Dạ Dao Quang có hơn mét sáu một chút vào trong lòng hoàn toàn không có cảm giác hài hòa.

Vương Mộc đã chạy lên trước gõ cửa, vì vậy sau khi Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang bước lên bậc thang, cửa chính của Mạnh phủ đã mở ra. Người gác cửa dĩ nhiên là nhận ra Ôn Đình Trạm, trực tiếp mở cửa cho cậu vào trong. Vừa bước chân vào Mạnh phủ, Ôn Đình Trạm đã dặn dò Vương Mộc:

“Đi mời đại phu!”

“Không được đi!” Việc này nếu như mời đại phu đến thì thật là mất mặt, Dạ Dao Quang lập tức ngăn cản.

Ôn Đình Trạm cũng không để ý gì đến cô, chỉ ôm cô tiến vào trong Mạnh phủ. Vương Mộc lại là người hầu của Ôn Đình Trạm, bình thường đều cùng với đệ đệ theo Ôn Đình Trạm ra vào, tất nhiên sẽ nghe theo lời của Ôn Đình Trạm. Hơn nữa sắc mặt của Ôn Đình Trạm thật khiến người ta sợ, hắn lập tức chạy nhanh về phía hiệu thuốc.

Ôn Đình Trạm ôm cô đến phòng khách rồi mới nói với Lư thị: “Chị dâu, trên người Dao Dao bị thương, làm phiền tẩu kiểm tra một chút, sau đó nói cho đệ biết.”“Chuyện này là sao vậy?” Mạnh Bác và Lư thị nhận được thông báo của đầy tớ cũng vội vàng chạy ra. Tuy rằng trời đã tối nhưng hai người đều chưa đi nghỉ. Họ thấy Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang, sắc mặt Dạ Dao Quang dường như hơi tái nhợt, cả người còn ướt nhẹp.

Nói xong cậu mới cùng Mạnh Bác đi ra ngoài. Lư thị nhanh chóng dặn người đi lấy nước nóng, chuẩn bị quần áo khô rồi đi thay quần áo cho Dạ Dao Quang, bị Dạ Dao Quang ngăn lại: “Chị dâu, muội...”

Dạ Dao Quang ngập ngừng, sau đó giải thích cặn kẽ cho người từng trải như Lư thị. Lư thị không khỏi che miệng cười, sau đó mới quan tâm nói:

“Cơ thể của người con gái cần phải được yêu chiều, đặc biệt là khi đến tháng sẽ càng suy yếu, muội lại còn đi ngâm mình dưới sông, nếu mà gặp phải mầm bệnh thì đúng là chuyện cả đời rồi.”

Nàng vừa nói vừa tự mình cùng với mấy nha hoàn giúp Dạ Dao Quang tắm, thay quần áo, còn tự mình dạy cho Dạ Dao Quang dùng băng vệ sinh của thời cổ đại như thế nào, sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Vương Mộc cũng mời đại phu đến.

Đại phu đến, Lư thị cũng nhất định muốn Dạ Dao Quang xem một chút để tránh mắc phải mầm bệnh.

“Cô nương đây là lần đầu có kinh nguyệt, lại thêm rơi xuống nước, may mà thân thể và gân cốt của cô nương rất tốt. Mấy ngày tới chịu khó nghỉ ngơi dưỡng bệnh, lão phu kê một ít thuốc bổ máu và khí huyết uống là khỏi.” Đại phu nhanh chóng kê thuốc rồi đưa cho Lư thị.

Lư thị tiễn đại phu ra ngoài, Ôn Đình Trạm đợi ở bên ngoài lập tức lao đến: “Chị dâu, Dao Dao rốt cuộc bị làm sao vậy? Bị thương có nặng không, đệ thấy nàng ấy chảy không ít máu.”

“E hèm.” Lư thị tất nhiên cũng ngại khi tự mình phải giải thích chuyện này cho Ôn Đình Trạm nghe, vì vậy chỉ có thể đẩy đại phu ra ngoài: “Đại phu đang ở đây, đệ hỏi đại phu đi.”

Nói xong nàng quay đi, dặn dò cặn kẽ Dạ Dao Quang trong những ngày “đèn đỏ” cần chú ý điều gì, chỗ nào cần kiêng kị nhất định phải kiêng. Nàng nói hồi lâu mới thấy đêm đã khuya rồi, bảo Dạ Dao Quang nghỉ ngơi sớm.

Lư thị đi rồi, Ôn Đình Trạm mới rón rén bước vào, trên khuôn mặt trắng muốt hiện lên vẻ đỏ ửng có chút khả nghi. Cậu tiến vào trong phòng thấy Dạ Dao Quang nằm trên giường, cũng ngại nhìn vào mắt cô, bèn đưa ánh mắt nhìn lên màn lụa bên cạnh:

“Ta đã sai người bắt tên đó rồi, Thiên Lân ở chỗ ta. Chị dâu nói nàng cần nghỉ ngơi sớm, ta không quấy rầy nàng nữa!”

Nói xong cậu liền đặt Thiên Lân trên mép giường rồi chạy như bay. Nhìn bộ dạng cậu như vậy, Dạ Dao Quang không nhịn được phì cười một tiếng, chút nỗi buồn đó cũng không còn nữa. Hơn nữa sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Dao Quang mặc dù bị đồng hồ sinh học gọi dậy nhưng cả người cô lười biếng không muốn dậy bèn giày vò Kim Tử đang nằm ngủ ngon một hồi. Vừa mới chơi một lúc, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nha hoàn trông coi ở bên ngoài đều không bị cậu đánh thức, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng.

Ôn Đình Trạm vòng qua bình phong bước vào trong phòng, bưng một bát canh thuốc, mặt mũi dù có chút đen nhẻm nhưng ánh mắt lại thư thái. Cậu thấy Dạ Dao Quang đã tỉnh, lập tức bước đến: “Ta biết là nàng ắt hẳn đã tỉnh rồi. Đêm qua ta đã hỏi đại phu, loại canh thuốc này phù hợp nhất để nàng bồi bổ, uống khi bụng rỗng thì hiệu quả của thuốc càng tốt.”

Dạ Dao Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, e rằng lúc này người trong bếp của Mạnh phủ đều vừa mới bắt đầu làm việc. Nhìn thấy Ôn Đình Trạm mặt mày nhếch nhác, trong lòng cô bực bội, không khỏi cau mày nhìn Ôn Đình Trạm:

“Đích thân chàng sắc?”

Ôn Đình Trạm gật đầu không nói gì, cẩn thận đưa bát thuốc cho Dạ Dao Quang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio