Quái Phi Thiên Hạ

chương 223: trong rừng có quỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì thời gian có hạn, Dạ Dao Quang không dám trì hoãn mà lập tức lên đường, bữa tối cũng không kịp ăn. Cô chỉ mang theo lương khô sau đó cùng Ôn Đình Trạm cưỡi ngựa chạy đến Vĩnh An tự. Dựa theo tốc độ của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thì khoảng một canh giờ có thể tới được Vĩnh An tự, nhưng không ngờ nửa đường lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

“Cứu mạng…”

Ngay lúc chuẩn bị đi vòng qua đỉnh núi, chỉ còn khoảng nửa nén hương nữa là có thể đến được Vĩnh An tự nhưng không ngờ bóng đêm vừa buông xuống thì trong núi có một tiếng hét vang vọng truyền tới. Âm thanh kia dùng toàn bộ khí lực khiến cho chim chóc kinh sợ, ngay cả ngựa của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng bị kinh hãi. Nếu không phải lúc từ Dao tộc trở về, Ôn Đình Trạm đã dành thời gian luyện tập cưỡi ngựa thì chỉ sợ lúc này cậu đã bị con ngựa hất ngã lăn trên mặt đất!

Dạ Dao Quang nắm chặt dây cương khống chế con ngựa, ánh mắt nhìn về phía Ôn Đình Trạm, hai người liếc nhau một cái sau đó quay đầu nhìn vào sâu trong rừng rậm.

“Cứu mạng!”

Tiếng kêu sợ hãi lại vang lên vô cùng rõ ràng, Dạ Dao Quang khẽ nhíu mày. Cô cảm giác được Thiên Lân đang rung động, mà Thiên Lân chỉ có phản ứng khi gặp phải âm quỷ mà thôi, như vậy hẳn là bọn họ đã gặp phải thứ không nên gặp rồi…

Hôm nay đã là mười hai, sắp tới ngày quỷ môn mở rộng nên những thứ không sạch sẽ cũng bắt đầu hành động. Lúc này còn có người chui vào trong rừng sâu núi thẳm như này chẳng phải là muốn chết hay sao?

Nếu là cảnh báo thù rửa hận thì Dạ Dao Quang cõ lẽ sẽ giả vờ không nghe được mà cưỡi ngựa rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác…

Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể thở dài một hơi rồi nhảy xuống ngựa. Cô tìm một cái cây buộc hai con ngựa vào cùng một chỗ, sau đó dán một lá bùa trên yên ngựa rồi dẫn theo Ôn Đình Trạm vào trong cánh rừng. Khoảng cách cũng không xa, hơn nữa tốc độ của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cũng cực nhanh, dường như chỉ chưa tới thời gian một nén hương đã đến trước mặt người vừa la hét kia.

Đó là một thiếu niên trẻ tuổi khoảng mười tám, mười chín tuổi, tuy nhiên thân thể hơi có chút mập mạp. Lúc này hắn không ngừng chạy về phía trước nhắm mắt kêu cứu, sau lưng hắn là một cái cây, thân cây trơn tuột không có bất kì cành lá nào. Ôn Đình Trạm nhìn thấy phía sau áo bào của hắn bị một thứ trong suốt bám lấy, mặc kệ hắn chạy như nào thì hắn vẫn sẽ đứng nguyên tại chỗ…

Chỉ có Dạ Dao Quang nhìn thấy cái cây kia có một con quỷ, cả người con quỷ bị cái cây đè lên. Con quỷ nhìn cũng không lớn lắm, cây này dường như mọc ra từ người nó, hai tay của nó vẫn nắm chặt áo bào của thiếu niên kia.

Dạ Dao Quang vung tay lên, Thiên Lân bay ra chặt đứt tay của quỷ hồn kia, thiếu niên không còn thứ gì kéo lại bị mất đà ngã sấp mặt trên mặt đất. Bởi vì thân thể hơi mập mạp nên khi ngã xuống có không ít bụi và lá khô bay lên, hắn cũng không tránh được, cả khoang miệng đều đầy bùn đất.

Lúc này hắn mới mở đôi mắt nhỏ xíu ra, sau đó nhìn thấy Dạ Dao Quang ở trước mặt liền đau khổ kêu lên: “Nữ quỷ trong rừng sâu đều đẹp như thiên tiên vậy sao?”

Tai của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không phải dạng bình thường, thiếu niên kia tự cho là mình đã nói rất nhỏ nhưng hai người bọn họ cũng đã nghe được rõ ràng. Ôn Đình Trạm tiến lên ngồi trước mặt thiếu niên kia: “Vị huynh đài này, ngươi không sao chứ?”

Thiếu niên mập mạp lúc này mới mở mắt nhìn thiếu niên đẹp trai trước mắt, ánh mắt ngây ngốc, sau đó hỏi: “Ngươi là người… hay là quỷ?”

“Tại hạ là đồng loại cùng với huynh đài!” Ôn Đình Trạm trả lời.

“Vậy ngươi mau đi đi, nơi này có quỷ. Đi thôi, chúng ta đi…” Thiếu niên tuy mập mạp nhưng động tác xoay người đứng lên vô cùng có kỹ thuật, chắc hẳn cũng là người có công phu, vừa đứng lên đã nắm lấy tay Ôn Đình Trạm chuẩn bị kéo hắn chạy đi.

Thế nhưng thiếu niên gầy yếu như Ôn Đình Trạm lại có thể đứng vững như núi trước lực kéo của hắn khiến hắn hơi sững sờ, sau đó hắn quay lại lập tức nhìn thấy Dạ Dao Quang kéo con quỷ bên trong thân cây ra khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt, vội vã trốn sau lưng Ôn Đình Trạm.

“Vì sao ngươi lại ở đây?” Dạ Dao Quang nói với con quỷ có thân thể trong suốt bên trong thân cây.

“Ta bị người ta vứt xác ở chỗ này, mấy năm trước có một lá bùa đè lên trên. Mấy hôm trước có đứa trẻ con lên núi chơi đã xé lá bùa đi nên ta mới có thể xuất hiện. Hôm nay đúng lúc vị công tử này dựa vào tàng cây nghỉ ngơi, ta cũng không có ác ý gì, chỉ hy vọng vị công tử này có thể đào xác của ta lên để ta không phải chết đường chết chợ mà thôi!” Quỷ hồn kia là một nam nhân, hắn hốt hoảng trả lời.

Có phải ác quỷ hay không Dạ Dao Quang chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra nhưng quỷ hồn này vô cùng sạch sẽ chứng tỏ không phải ác quỷ, vì vậy Dạ Dao Quang gật đầu hỏi: “Ngươi muốn được an táng như thế nào?”

Quỷ hồn kia im lặng một lúc, Dạ Dao Quang cảm thấy trên người hắn có một lớp khí bi thương bao phủ nhưng đã rất nhanh bị ẩn đi: “Ta vốn không có dính dáng gì tới thế gian nhưng muốn trở về quê hương thì lại xa xôi nghìn trùng. Vậy thì thôi, cát bụi hãy cứ trở về với cát bụi, đất trở về với đất, mong cô nương đem hài cốt của ta đi hỏa táng. Nếu được thì xin cô nương tìm cho ta một nơi thanh tịnh để chôn cất tro cốt…”

Người này rõ ràng là mất mạng nơi đất khách, đồng thời còn bị người khác làm hại nhưng một chút lệ khí cũng không có. Người làm tổn thương hắn hẳn là một người vô cùng ác độc, bởi vì kẻ đó còn muốn dùng bùa chú để trấn áp hắn trọn đời không thể đầu thai, hơn nữa ở nơi chôn cất thi thể còn trồng một cây hòe. Dựa theo sự phát triển của cây hòe, thân thể của hắn sẽ bị phân thây vô cùng đau đớn nhưng không ngờ ngoài việc muốn được hỏa táng thì quỷ hồn này không có ước muốn gì khác.

Nhưng chuyện của người khác cũng không tới phiên cô quản: “Ngươi trở về đi, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện!”

“Đa tạ cô nương!” Quỷ hồn vô cùng cảm kích, sau đó tiến vào bên trong thân cây.

“Ngày mai sau khi trời sáng, ngươi dẫn người đến đào xương cốt hắn ra sau đó đem hỏa thiêu, đưa tro cốt tới Vĩnh An tự.” Dạ Dao Quang xoay người nói với thiếu niên mập mạp kia.

“Ta sao?” Thiếu niên mập mạp tự chỉ vào mặt mình sau đó có chút ấm ức hỏi lại:

“Vì sao lại là ta?”

“Bởi vì ngươi có duyên với hắn.” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nói.

“Có duyên…” Thiếu niên mập kia thật sự muốn khóc, hắn và một con quỷ có duyên, hơn nữa con quỷ kia còn là nam nhân…

“Nếu ngươi không làm thì hắn chỉ có thể bám theo ngươi cả đời!” Dạ Dao Quang khẽ nói, sau đó dẫn Ôn Đình Trạm cùng nhau rời đi.

“Này… mọi người chờ ta một chút!” Thiếu niên mập mạp liền vội vàng đuổi theo hai người bọn họ.

Dạ Dao Quang nhảy lên ngựa, thiếu niên cũng vừa kịp lúc đuổi tới: “Hắn ở dưới tàng cây nhiều ngày, mỗi ngày đều chịu cảm giác phân thây đau đớn. Nếu ngươi cảm thấy lương tâm không bị cắn rứt thì cứ việc kéo dài…”

Nói xong, Dạ Dao Quang vung roi ngựa lên, Ôn Đình Trạm nói một câu cáo từ với thiếu niên mập kia rồi cũng theo sát Dạ Dao Quang rời đi.

Khiến cho thiếu niên mập kia đứng cô đơn trong gió…

Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói thêm điều gì, Dạ Dao Quang biết xem tướng mà cô lại giao nhiệm vụ cho thiếu niên mập kia tất nhiên là bởi vì cô tin tưởng thiếu niên mập mạp kia có thể hoàn thành công việc. Ôn Đình Trạm cũng hiểu được thiếu niên mập kia là hạng người lương thiện, cậu chỉ không hiểu tại sao hắn lại lang thang một mình ở giữa nơi thâm sơn cùng cốc như vậy mà thôi. Nhưng Ôn Đình Trạm cũng không hỏi nhiều vì cậu tin tưởng mắt nhìn người của Dạ Dao Quang.

Nửa đêm hai người đã đến Vĩnh An tự, Dạ Dao Quang lại nghe được tin Nguyên Ân đại sư đã đi vân du tứ hải…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio