Nghe Văn Du lải nhải một hồi, tất cả mọi người xuống biệt viện của Lục gia dưới chân Long Hổ sơn, Lục Vĩnh Điềm hiển nhiên đặc biệt chiêu đãi bọn họ. Thứ muốn tìm đều đã tìm được, còn có hai ngày nữa mới vào học, mọi người đều không vội vã. Tối hôm đó vui đùa ở biệt viện của Lục gia, tình nghĩa của mấy thiếu niên cũng kết nghĩa từ đó.
Dạ Dao Quang thấy ánh mắt Lục Vĩnh Điềm không chịu được lại không dám tới hỏi, ăn cơm xong cô liền về phòng. Ôn Đình Trạm chuẩn bị bút mực viết ra toàn bộ khẩu quyết thương pháp cô đọc. Còn có mấy bức tranh, Dạ Dao Quang trực tiếp dùng thần thức truyền cho Ôn Đình Trạm, nửa canh giờ sau đã xong. Thấy trời còn sớm, Dạ Dao Quang đích thân đem đến cho Lục Vĩnh Điềm.
Đang đi trong hành lang thì một hình bóng nhanh chóng lóe lên trong khóe mắt Dạ Dao Quang. Ánh mắt Dạ Dao Quang ngưng lại đôi chút, hộ vệ biệt viện Lục gia không ít lại có người lẻn vào. Nghĩ đến Tiêu Sĩ Duệ ở biệt viện, Dạ Dao Quang có chút lo lắng liền đuổi theo bóng đen kia, phát hiện không phải đến viện của Tiêu Sĩ Duệ mà là đến viện của Văn Du. Lúc đến gần, Dạ Dao Quang phát hiện đây là thân hình một nữ nhi, người khác riêng tư gặp tình nhân thì Dạ Dao Quang mặc kệ, bèn rẽ vào chỗ ngoặt đến viện Lục Vĩnh Điềm sát vách Văn Du.
Hạ nhân truyền đến nói, Lục Vĩnh Điềm đích thân chạy tới đón tiếp Dạ Dao Quang: “Tiểu Khu, muộn thế này sao lại đến tìm ta, có chuyện gì hay là bọn họ có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn?”
“Không, ta vừa mới để Trạm ca viết lại thương pháp, nhìn trời thì có lẽ cậu chưa nghỉ ngơi nên đem đến tặng cậu.” Dạ Dao Quang giao cuốn thương pháp cho Lục Vĩnh Điềm.
Lục Vĩnh Điềm cẩn thận tiếp nhận như nhặt được bảo bối, sau đó mở ra nhìn một chút, lập tức ánh mắt phát sáng, lại nhịn không được lật trang thứ hai. Hắn cứ như vậy lật hết một tập trước mặt Dạ Dao Quang, chuẩn bị lật sang tập thứ hai mới nghĩ đến Dạ Dao Quang vẫn còn ở đây nên không khỏi ngượng ngừng gãi gãi đầu: “Là ta chậm trễ, tiểu Khu có muốn vào uống chén trà không?”
“Muộn rồi còn uống trà sẽ không tốt cho cơ thể, ta quay về đây.” Dạ Dao Quang dặn dò:
“Thứ này truyền lại cho cậu, cậu nhất định phải giấu thật kỹ, nếu không phải là đồ đệ hay con cháu cậu sau này thì chớ cho người ngoài nhìn thấy.”
Dạ Dao Quang giao cuốn thương pháp cho Lục Vĩnh Điềm, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, hoàn toàn chỉ bởi vì thứ này vào tay Lục Vĩnh Điềm sẽ phát huy tác dụng lớn nhất. Nhưng việc gia tộc mỗi người, trong lòng Dạ Dao Quang cũng hiểu rõ, đặc biệt là tộc trưởng của gia tộc càng đặt lợi ích làm điều kiện trước tiên. Dạ Dao Quang cũng không hy vọng lòng hảo tâm của cô dung túng một đám người có dã tâm.
“Tiểu Khu yên tâm, ta tuyệt đối không để cuốn thương pháp này rơi vào tay kẻ khác, cũng tuyệt đối không để người thứ hai nhìn thấy trước khi ta chọn người kế thừa.” Lục Vĩnh Điềm vội vàng nghiêm túc đảm bảo.
“Đêm không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, thứ này cho cậu là của cậu, cũng không cần vội vã.” Dạ Dao Quang dặn dò một câu rồi xoay người rời đi.
Đúng lúc Dạ Dao Quang vừa mới từ trong viện Lục Vĩnh Điềm đi ra, lại nhìn thấy bóng đen kia rời khỏi viện của Văn Du. Cô lập tức dừng chân, đợi sau khi nữ nhân kia rời đi mới đi tiếp, lại thấy Văn Du từ trong viện chạy ra đuổi theo.
Dạ Dao Quang vốn định trở về nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhớ đến Văn Du là người bị hút dương khí. Mặc dù nữ nhân vừa rồi quả đúng là người nhưng có lúc quỷ cũng có thể bám vào trên cơ thể người, Dạ Dao Quang do dự phút chốc rồi đi theo.
“Tầm nhi, muội hãy nghe ta nói.” Văn Du đuổi theo ra biệt viện của Lục gia, đuổi theo đến ngõ hẻm gọi nữ nhân kia là Tầm nhi.
“Muội không nghe, không phải huynh ghét bỏ muội sao, đã như vậy còn đuổi theo muội làm gì?” Giọng nói của Tầm nhi rất ngọt, mang theo chút kiên nhẫn và nức nở khiến người ta nghe xong không khỏi lo lắng.
“Ta ghét bỏ muội chỗ nào.” Văn Du than một tiếng.
“Tầm nhi, muội đối tốt với ta nên ta không thể tổn thương muội, ta đã định trước không thể lấy muội làm vợ. Ta không muốn muội phải làm thiếp, đợi khi trở về ta sẽ bảo mẹ tìm cho muội một gia đình tốt. Ta cam đoan đời này của hắn sẽ không dám phụ lòng muội.”
"Nếu muội nguyện làm thiếp thì sao?” Giọng nói Tầm nhi mang theo một chút run rẩy.
Văn Du một lúc lâu không nói gì, Dạ Dao Quang đứng bên tường vừa hay thấy hắn nhắm mắt đau khổ, qua một lúc lâu hắn mới mở hai mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia tuyệt tình: “Tầm nhi, muội không thể làm thiếp, muội không biết mẹ ta, bà ấy... Ta thường thấy mẹ ta đối xử với các thê thiếp của cha thủ đoạn thế nào, sau này nếu như muội vì ta mà làm thiếp, ta có thể bảo vệ muội một khắc nhưng không thể bảo vệ muội cả đời. Trong nhà đều do chủ mẫu làm chủ, ta thiên vị chưa chắc đã tốt cho muội. Tầm nhi, là ta vô tâm với muội.”
“A... Huynh vô tâm với muội, muội tự hỏi dung mạo muội không kém, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Muội yêu thương nhung nhớ huynh như thế, huynh không thể kiên quyết cự tuyệt muội như vậy. Văn Du huynh không phải quân tử, nếu như huynh vô tâm với muội thì huynh đã sớm biến muội thành người của huynh rồi. Huynh càng như vậy, muội biết trong lòng huynh có muội. Tại sao muội đã tình nguyện chịu uất ức mà huynh vẫn muốn cự tuyệt muội? Nếu như trong lòng huynh thực sự không có muội, muội đâu níu kéo huynh đến thế? Huynh lừa được tất cả mọi người, nhưng không lừa được muội!” Giọng nói Tầm nhi nghẹn ngào, sau đó bỗng nhiên đâm vào lòng Văn Du, ôm chặt lấy hắn:
“Biểu ca, huynh thực sự nhẫn tâm gả muội cho người khác hay sao, thực sự nhẫn tâm vậy sao?”
Dạ Dao Quang có thể thấy rõ ràng Văn Du đau khổ và tuyệt vọng, hắn thực sự muốn ôm chặt người ấy trong lòng nhưng hai tay cứng ngắc giơ lên giữa không trung, cuối cùng lại lặng lẽ thu về. Hắn đành nhẫn tâm đẩy Tầm nhi ra: “Tầm nhi, đây là lần cuối cùng, sau này đừng đến tìm ta nữa.”
Tầm nhi nhìn Văn Du tuyệt tình xoay đi, nước mắt nàng như suối tuôn ra, hét lên: “Biếu ca, nếu như huynh đi, muội sẽ hận huynh suốt đời.”
Thân thể Văn Du cứng lại, hắn phất tay, hai người áo đen xuất hiện: “Thiếu gia!”
“Đưa biểu tiểu thư trở về Tương Châu.” Căn dặn xong, Văn Du liền xoay người biến mất trong viện,
Dạ Dao Quang nhìn chính diện Tầm nhi cô nương kia, xác định trong cơ thể cô không có bất kỳ thứ gì không sạch sẽ mới xoay người vào viện. Trên đường quay về viện, cô lại gặp Văn Du đứng đợi ở nửa đường, trong bóng tối Văn Du xoay người nhìn Dạ Dao Quang:
“Dạ đồng sinh, đây là lần thứ hai cậu theo dõi ta?”
“Lần thứ hai?” Dạ Dao Quang sửng sốt.
“Chẳng lẽ không đúng?” Ánh mắt Văn Du có chút lạnh lùng.
“Nếu chưa từng theo dõi, lúc đầu ở trường ngựa sao cậu lại nói lời như vậy?”
Dạ Dao Quang vừa mới nghĩ đến điều Văn Du nói, không khỏi giễu cợt: “Văn công tử nghĩ nhiều rồi, cậu ngủ với ma nữ, bị hút dương khí. Ta liếc mắt đã nhìn ra, hiển nhiên biết cậu làm gì nên không cần phải theo dõi cậu.”