“Hai người họ sao vậy?” Dạ Dao Quang nhìn bộ dạng hai người có chút lo lắng.
“Không sao cả, ngủ một ngày là tốt thôi.” Ôn Đình Trạm thản nhiên nói.
Dạ Dao Quang nhìn cậu chằm chằm: “Rốt cuộc chàng khiến họ sao vậy?”
“Sĩ Duệ và Tần Đôn đều lo lắng cuộc thi ngày hôm nay, trằn trọc không ngủ, sợ để lỡ cuộc thi hôm nay nên tìm ta hỏi có thượng sách để đối phó hay không.” Ôn Đình Trạm bình tĩnh nói.
“Vừa hay mấy ngày trước ta đã tìm được một loại hương nâng cao tinh thần nên để hai người họ thử một chút, quả nhiên có hiệu quả.”
Thấy Ôn Đình Trạm hài lòng gật đầu, Dạ Dao Quang không nhịn được liền đưa chân đạp một cước: “Hương liệu chưa qua thí nghiệm mà chàng cũng dám cầm đi cho hai người họ dùng!”
Dạ Dao Quang biết hương liệu của Ôn Đình Trạm đa số đều chứa dược liệu, có một số thậm chí có độc dược. Đây là cô tình cờ nhìn thấy Ôn Đình Trạm bào chế dược liệu mới phát hiện được, nhưng cô không ngăn cản bởi vì những thứ có độc chưa từng dùng để hại người, hơn nữa Ôn Đình Trạm xưa nay hành sự rất có chừng mực. Hương liệu và phương thuốc khá giống nhau, đều cần trải qua phản ứng thực nghiệm mới có thể lấy ra sử dụng, không phải vì mạng của Tiêu Sĩ Duệ cao quý mà Tần Đôn cũng vậy, đều là chuyện liên quan đến tính mạng.
“Không sao cả, hai học viên đều là mệt nhọc quá độ, không cần uống thuốc, ngủ một đêm tĩnh dưỡng tinh thần sẽ không có gì đáng ngại.” Lúc này hai đại phu được mời đến xem bệnh nói với Văn Du.
Ôn Đình Trạm nhướng mày nhìn Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang mặt lạnh quay đầu sang chỗ khác.
Hai người ngủ say một đêm, Dạ Dao Quang đích thân làm cho bọn họ cháo bo bo để bồi bổ thân thể, ngày hôm sau quả nhiên tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không thấy một chút mệt mỏi nào. Có điều ánh mắt hai người họ nhìn Ôn Đình Trạm có không ít sự sợ hãi, hoàn toàn không sao quên được buổi đêm mấy ngày trước thứ mệt nhọc kia đạt đến cực hạn, lại thống khổ nhắm mắt lại, ký ức khắc sâu.
Buổi sáng hôm nay là trận chung kết cuộc thi đàn, bọn họ đi cổ vũ các học viên, đáng tiếc quán quân của cuộc thi đàn lại là học viện Nhạc Lộc. Tổ phụ của người đó chính là nhạc sĩ cung đình, là gia đình có gốc tài giỏi, tiếng đàn của hắn rất có hồn, hơn nữa bài nhạc có tính câu chuyện rất dễ khiến người nghe như lạc vào thế giới khác. Bất luận là kỹ năng đánh đàn, tiếng đàn, khúc đàn, cảnh đàn tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng đứng đầu.
Phần thưởng triều đình ban tặng cũng không tầm thường, là một cây đàn cổ.
Lúc xế chiều cũng là lúc diễn ra vòng bán kết thi Dịch, lúc này Dạ Dao Quang vẫn ngồi bàn mình lúc trước, cực kỳ tò mò đề thi sẽ là gì? Kỳ thực cô vốn cho rằng đề bài thi Dịch sẽ là kiểm tra kiến thức sách vở nhưng không ngờ trận đầu tiên chính là về quẻ bói, vậy tất cả bài kiểm tra trận thứ hai nhất định là kiến thức thực tiễn.
“Đề bài hôm nay là: Xem nhà.” Vẫn là Trường Diên đạo trưởng ra đề bài, hai đồng tử mỗi người cầm ba đề thi phân cho năm người, một bản thừa đưa lại cho Trường Diên đạo trưởng. Đề thi là một chồng bức họa cuộn tròn, có lẽ là toàn cảnh của một ngôi nhà, phân thành từng bản đồ. Đợi đến khi đề bài được phát xong xuôi, đạo trưởng mới nói:
“Bản đồ trong tay các trò là ngôi nhà ba mươi năm trước bần đạo đã nhìn thấy, hôm nay lấy nó làm đề thi. Thời gian làm bài là một canh giờ, có thể dùng la bàn, nếu không ai có thì đến đây nhận.”
Là bàn là vật bất ly thân với Dạ Dao Quang, Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm cũng mang theo người, hai người khác cũng mang theo la bàn. Trường Diên đạo trưởng nhìn thấy hài lòng gật đầu, sau đó cho người tính giờ hạ lệnh làm bài.
Đầu tiên Dạ Dao Quang mở ra bức tranh lớn nhất, quả nhiên là toàn cảnh của một căn nhà. Dạ Dao Quang nhanh chóng liếc qua một lượt, hướng căn nhà đã được biểu lộ rõ ràng, như vậy căn bản không cần dùng đến la bàn. Sau đó Dạ Dao Quang mở ra bức tranh nhỏ, khu vục trên bức tranh nhỏ này đã viết rõ chủ hộ, hơn nữa ghi rõ bát tự của chủ nhà, mỗi một phòng lần lượt là ai ở cũng ghi rõ bát tự của người đó.
Sau khi xem qua toàn bộ một lần, Dạ Dao Quang liền phân tích chỗ hung sát từ trong ra ngoài của toàn bộ căn nhà. Đầu tiên là tứ tượng của căn nhà, tức là Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước. Căn nhà này phía nam có đường lớn vốn là nơi phú quý nhưng cây cối và cành lá của căn nhà đều hướng ra ngoài sinh trưởng, đây là đại hung, là điểm thứ nhất Dạ Dao Quang đánh dấu.
Ngoại hình tổng thể căn nhà giống một hình chữ “phẩm”, vốn là tiếng tăm hiển hách, hơn nữa còn phác họa sơ bộ những thứ bên cạnh căn nhà qua vài nét bút, Dạ Dao Quang cũng có thể nhìn ra đây là hai căn nhà cũ kẹp một căn nhà mới, đây cũng là quang vinh.
Kế tiếp Dạ Dao Quang căn cứ theo bát tự của chủ hộ, là người Đông Tứ mệnh Khảm cung tương sinh, hướng căn nhà phù hợp là nhà hướng đông phòng hướng nam. Vị chủ hộ này ở phòng đông nam, tuy không phải là nơi may mắn nhất nhưng cũng là nơi thuận lợi. Người trong nhà cũng phân tích tương tự, cuối cùng cũng không có vấn đề gì. Dạ Dao Quang căn cứ theo trí nhớ phi thường của mình, nhớ lại căn nhà này có thiết kế cối xay ở hướng đông, cũng chính là hướng “sinh khí”, phạm phải đại kỵ khiến con cháu thân thể yếu ớt nhiều bệnh tật.
Sau đó Dạ Dao Sao phân tích cửu tinh, cái này không phân tích sẽ không biết, vừa phân tích thực sự bị dọa sợ, căn nhà này lại là Thủy nhập Mộc cung: Văn Khúc vào Chấn Tốn, chính là trước cát sau hung. Sao Văn Khúc vào hai cung Chấn Tốn, còn là Thủy ở trên mà Mộc ở dưới, lục sát tuy là sao hung nhưng lại tương thuận với sao cát, do đó lục sát thịnh vượng, của cải hưng thịnh, cơm no áo ấm nhưng cuối cùng nhất định nam tử sẽ vong mạng, góa phụ đương gia. (1)
Nhìn xong từng khu vực, Dạ Dao Quang bắt đầu khảo sát tỉ mỉ cổng nhà, cụ thể không có vấn đề gì lớn. Dạ Dao Quang cũng không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, nên viết đều đã viết rồi, cuối cùng cũng sửa đổi căn nhà thành ba phương án, hơn nữa kết quả sau cùng của ba phương án này đều ghi chú cặn kẽ cẩn thận.
Lần này cô vẫn viết xong đầu tiên. Cô để bài thi sang một bên, đợi đến khi mực khô lại đưa tay lật xem lại toàn cảnh bức tranh một lượt, lọc cẩn thận một lần, chuẩn bị mang bài thi đã sửa lên nộp, bỗng nhiên dừng lại. Lúc này Dịch Thiên Nhậm đã đứng lên mang bài thi nộp cho Trường Diên đạo trưởng.
Dạ Dao Quang lại nhanh chóng mở ra bức tranh, khi cô cẩn thận xem sơ qua thì Càn Dương cũng đã nộp bài thi, hai học viên khác cùng Càn Dương một trước một sau nộp bài, chỉ còn lại một mình Dạ Dao Quang.
Ánh mắt cô liếc tính thời gian, chỉ còn chưa tới một phút. Hít sâu một hơi, Dạ Dao Quang mở ra bức tranh toàn cảnh, đầu ngón tay ngưng tụ khí ngũ hành điểm trên cửa, từ đầu này kéo sang đầu kia khiến mỗi cánh cửa đều ghi chú khí ngũ hành, lại dùng khí ngũ hành đo độ dài cửa sổ, nhìn tỉ lệ giữa hai bên, Dạ Dao Quang lập tức lúng túng.
Phong thủy còn có một chữ số phong thủy, cửa sổ chính là cửa ra vào của sinh khí dương trạch, cực kỳ quan trọng. Trong tay cô không có thước Lỗ Ban, không có cách nào đo lường chuẩn xác nhưng trực giác mách bảo cô, tỉ lệ cửa sổ căn nhà này tuyệt đối không cân đối.
***
(1) Nam tử tiên vong, góa phụ đương gia: Nam tử sẽ chết trước, góa phụ sẽ quản việc nhà.