Từ sau khi trở về Dạ Dao Quang vẫn luôn bất mãn không vui, cô cũng không rõ vì sao tim mình lại hoảng như vậy. Ôn Đình Trạm vốn không có mệnh đế vương, lão hòa thượng cũng từng nói nếu như cô không đột nhiên xuất hiện, Ôn Đình Trạm hẳn là muốn trở thành đồ đệ của lão hòa thượng, truyền lại y bát (1). Nhưng lão hòa thượng còn nói cô là dị tinh, bất cứ chuyện gì hay người nào gặp cô đều sẽ thay đổi số mệnh, lẽ nào cánh hồ điệp của cô khiến Ôn Đình Trạm thành người có mệnh đế vương rồi?
Đường đế vương, chất đầy xương trắng.
Đầu tiên sẽ phải rút đao khiêu chiến với Tiêu Sĩ Duệ, hơn nữa vận mệnh Ôn Đình Trạm rõ ràng đã gắn liền với Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ thịnh cậu thịnh, Tiêu Sĩ Duệ suy cậu cũng suy. Điều này thực sự quá mâu thuẫn, Dạ Dao Quang luôn thích ứng trong mọi tình huống, vậy mà với chuyện xảy ra trong tương lai lại sinh ra sợ hãi và cực kỳ bất an.
Dạ Dao Quang thấp thỏm không yên sớm đã nghỉ ngơi, vốn dĩ Ôn Đình Trạm sau khi chỉ dạy Dạ Khai Dương bài tập định quay về tâm sự với cô lại nhìn thấy cô đã ngủ say. Nhìn chân mày cô cau lại tựa như ngủ có chút bất an, cậu đưa tay nắm lấy tay cô, không khỏi nhẹ thở dài.
Dạ Dao Quang quả thực ngủ không ngon, cơ bản cô đã chìm vào một giấc mơ cách biệt, trong mơ cũng là trong cuộc thi văn của học viện Nhạc Lộc, những người tham gia của học viện Bạch Lộc ngoại trừ Văn Du và Lộ Nam, cô đều không quen một ai. Không có cô, không có Ôn Đình Trạm, không có Tiêu Sĩ Duệ cũng không có Tần Đôn. Giấc mơ này là về Tuyên Lân, cô không nghe thấy gì nhưng lại nhìn thấy Tuyên Lân bị tất cả mọi người vây đánh, rất nhiều người lạnh lùng chỉ trích hắn, tựa hồ đang đánh dẹp hắn. Hình ảnh liền chuyển, Tuyên Lân chết trong tay một cô gái, cô gái đó nhìn không rõ tướng mạo nhưng Dạ Dao Quang lại có thể cảm thấy được đó là người Tuyên Lân cực kỳ tin tưởng.
Nhìn thấy một con dao găm xuyên qua lồng ngực Tuyên Lân, máu đỏ tươi bắn tung tóe, Dạ Dao Quang bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, ngồi phắt dậy.
“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm vẫn luôn ngồi bên giường bên, thấy vậy liền ôm cô vào lòng:
“Dao Dao đừng sợ, có ta ở đây.”
“Trạm ca, Trạm ca.” Dạ Dao Quang lật tay rúc sâu vào lòng Ôn Đình Trạm, tựa đầu lên bả vai của cậu, dính sát vào cậu, ôm cậu rất chặt.
“Không sao đâu, Dao Dao, đó chỉ là mơ.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng trấn an cô.
“Không phải, Trạm ca, đó không phải là mơ.” Dạ Dao Quang lập tức bừng tỉnh, cô đẩy Ôn Đình Trạm ra, nắm lấy tay cậu:
“Trạm ca, Nguyên Ân đại sư đã từng nói muội là dị tinh, tất cả những người gặp muội thì vận mệnh quỹ đạo đều sẽ thay đổi, nếu như không gặp muội, chàng...”
“Ta? Ta sẽ thế nào?” Dạ Dao Quang lập im bặt, Ôn Đình Trạm bình tĩnh hỏi.
“Trạm ca, chàng biết muội vừa nằm mơ thấy gì không. Muội mơ thấy Tuyên Lân vốn dĩ đã bị dì hắn giết chết vào trận thi văn đầu tiên, hắn đáng lẽ đã chết rồi.” Hai mắt Dạ Dao Quang vô thần:
“Nhưng hắn gặp chàng và muội liền thay đổi vận mệnh, vậy liệu hắn có ảnh hưởng đến quỹ đạo vận mệnh của chàng hay không?”
“Dạ Dao, nàng nói ta biết, nàng đang sợ cái gì?” Hai tay Ôn Đình Trạm giữ lấy bả vai Dạ Dao Quang, cậu chưa tùng thấy cô hoảng loạn như vậy, hoang mang lo sợ như thế.
Câu nói này lập tức hỏi ngược lại Dạ Dao Quang. Đúng vậy, cô sợ cái gì? Cô hành sự chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi, vì sao sau khi nghe thấy lời nói của Tuyên Lân liền trở nên khó bình tĩnh như vậy?
Dạ Dao Quang giương mắt nhìn ánh mắt đầy sự mong chờ của Ôn Đình Trạm, cô giống như tự nói: “Muội sợ, sợ...”
Cô lại không nói ra được cô sợ điều gì. Ôn Đình Trạm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ôm vai cô: “Đừng sợ, bất luận là xảy ra chuyện gì, ta đều ở cạnh bảo vệ nàng, vĩnh viễn không bỏ lại nàng một mình.”
Dạ Dao Quang ngơ ngẩn gật đầu, sau đó Ôn Đình Trạm dỗ dành cô như dỗ dành đứa trẻ, ôm cô ngủ trên giường của cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, hát bài đồng dao mà mẫu thân cậu thích hát khi cậu còn bé cho cô nghe. Trong âm thanh trầm thấp của cậu, Dạ Dao Quang mới an tâm tiến vào giấc mộng đẹp.
Ôn Đình Trạm lại không an tâm ngủ, cậu đưa tay nhẹ nhàng miêu tả lại dung mạo của Dạ Dao Quang, tia sáng trong mắt mang theo sự nhu hòa cùng lưu luyến: Dao Dao ngốc của cậu, thực ra tuy cô không nói nhưng cậu lại biết, cô thật sự sợ sẽ mất đi cậu, sợ hai người họ cuối cùng sẽ có một ngày trở thành người lạ.
Nghĩ đến đây cậu không khỏi cười ra tiếng thật thấp: “Dao Dao ngốc, khi nào nàng mới có thể thật lòng với ta?”
Dạ Dao Quang không dễ gì mới ngủ được, nhất định sẽ không trả lời cậu. Ôn Đình Trạm hiển nhiên cũng không nghĩ muốn cô trả lời, đặt đầu cô lên trên rồi ôm thân thể cô vào lòng, sau đó nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau khi Ôn Đình Trạm thức dậy, Dạ Dao Quang vẫn chưa tỉnh. Cậu đưa tay sờ trán Dạ Dao Quang, lại bắt mạch cho cô, xác định cô không có bất kỳ chỗ nào không ổn mới rón rén đứng dậy, sau đó luyện công rồi tắm rửa. Đợi đến khi cậu lấy cơm từ trong tay Vệ Kinh, Dạ Dao Quang mới lờ mờ mở mắt dậy.
“Mau dậy, ta làm bánh ngọt cho nàng.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang đứng lên, sau đó dẫn cô đi rửa mặt. Mãi đến khi bị cô ấn ngồi xuống bàn trong học viện, đặt bát cơm trong tay cô thì cậu mới buông lỏng cô ra. Nhìn cô hiếm khi có bộ dạng mơ màng như vậy, Ôn Đình Trạm không nhịn được cười hỏi:
“Cần ta đút cho nàng ăn không?”
Dạ Dao Quang híp mắt gật đầu.
Ôn Đình Trạm quả thật bưng bát cơm lên, dùng thìa nhỏ đút cho cô ăn từng miếng. Dạ Dao Quang cong hai mắt, sau đó chỉ cần há miệng và nhai thức ăn.
“Ái chà, ta nói sao sáng sớm đã bỏ lại chúng ta.” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn vừa vào tiểu viện của bọn họ liền không nhìn được nói:
“Thật ngọt chết người ta rồi.”
Dạ Dao Quang da mặt dày, cô hoàn toàn không bị hai người ảnh hưởng, vẫn há miệng chờ được đút cơm. Ôn Đình Trạm xem hai người như không khí mà không để ý, đặc biệt cẩn thận đút cơm, món nào hơi nóng liền nhẹ thổi mới đút cho Dạ Dao Quang, còn nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Hai người Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ nhìn thấy toàn thân đều nổi da gà, thật sự chịu không nổi: “Bọn ta đi ra nơi thi trước, hai người có thể nhanh chút không, đừng trì hoãn chính sự!”
Nghe xong câu này, Dạ Dao Quang nhìn sắc trời, đưa tay muốn nhận bát đũa: “Chàng mau ăn đi, lát nữa là thi luận.”
“Không sao cả, không có chuyện gì quan trọng hơn nàng.” Ôn Đình Trạm tránh đi, lại đút thức ăn đến bên môi Dạ Dao Quang.
Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đi đến cửa nghe thấy câu này thì suýt nữa bước hụt trật chân, trong lòng quả thực không biết lấy gì để hình dung Ôn Đình Trạm. Họ liều thầm nghĩ, cậu cứ cưng chiều đi, rồi sẽ có một ngày cậu cưng chiều hầu hạ không nổi nữa, đến khi đó cho cậu khóc!
Dạ Dao Quang nghe xong đỏ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn. Sau khi ăn no, hai tay cô chống cằm nhìn Ôn Đình Trạm ngồi trước mặt, động tác nhã nhặn tao nhã ăn cơm. Trong lòng cô có một dòng suối mát từ núi cao chảy xuống, chảy qua nội tâm cô để lại mùi vị ngọt ngào vây lấy tim.
***
(1) Y bát: Áo cà sa và cái bát của thầy tu.