“Vô Âm, thứ này quá đáng giá rồi!” Dạ Dao Quang lắc đầu, tuy là tiền đồng của Mạch Khâm cũng rất quý giá nhưng đối với những người như Mạch Khâm thì căn bản nó cũng không có tác dụng gì nên Dạ Dao Quang mới vô tư nhận. Nhưng Qua Vô Âm thì lại không như vậy nên cô không thể nhận được.
Qua Vô Âm chau mày: “Muội muốn từ chối sao?”
“Vô Âm, muội không thể nhận được”. Thái độ của Dạ Dao Quang cũng rất kiên quyết.
“Muội đừng suy nghĩ quá nhiều, tỷ cũng không chỉ vì muội, chẳng qua là đúng lúc gặp được muội”. Ánh mắt Qua Vô Âm hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
“Thay vì để con tiểu yêu tinh kia cả ngày mong ngóng kia, chi bằng tặng cho muội muội ta yêu thích”.
“Hả?” Dạ Dao Quang ngẩng đầu lên nhìn Qua Vô Âm.
Mạch Khâm cầm chén trà lên uống.
Qua Vô Âm ánh mắt lạnh lùng nói: “Cũng không sợ muội chê cười, thực ra lão gia nhà tỷ đang say mê một con yêu”.
Miệng vốn hơi khô nên Dạ Dao Quang cầm chén trà lên chuẩn bị uống trà, may mà cô chưa kịp uống nếu không chắc cô đã phun hết ra rồi! Cô nhìn Qua Vô Âm với vẻ mặt có chút sững sờ, lão gia mà Qua Vô Âm nói đến chắc là cha của nàng ấy. Nhưng cha của nàng ấy dù sao cũng phải năm sáu mươi tuổi rồi thậm chí là còn nhiều hơn, tu vi e là trên Luyện Hư kỳ, tu vi như vậy mà lại bị một con tiểu yêu tinh mê hoặc sao?
Bên cạnh không có ai, Qua Vô Âm lại một lòng coi Dạ Dao Quang là bạn, Mạch Khâm là người hiểu rõ chuyện này nhất. Trong lòng nàng không thoải mái nên cũng muốn tâm sự một chút, vì vậy mà nàng đã kể một mạch từ nguyên nhân đến kết quả của chuyện này.
Thì ra lúc còn trẻ cha của Qua Vô Âm đã thích một người bình thường nhưng tổ phụ của Qua Vô Âm lại không đồng ý. Người ghét đối phương không phải vì xuất thân của mà là vì đối phương hoàn toàn không thể là người tu luyện nên tuổi thọ có hạn, sợ đến lúc đó sẽ làm ảnh hưởng tới việc tu luyện của con trai nên đã ra sức ngăn cản, bắt con trai đi bế quan rồi tìm cho cô gái kia một gia đình tốt ép cô gái phải xuất giá. Không biết cô gái ấy đối với cha của Qua Vô Âm tình nghĩa sâu nặng như thế nào, vì cha mẹ đã nhận lời một chỗ tốt nên ép nàng xuất giá, trong lòng nàng rất căm hận nên trong đêm động phòng hoa chúc nàng đã uống một chén rượu độc rồi chết trước mặt chồng mình.
Trước giờ xuất quan, cha của Qua Vô Âm vội chạy đến nhưng chỉ nhìn thấy một thi thể lạnh ngắt, không ngờ rằng cô gái ấy lại có tính khí mãnh liệt đến vậy nên tổ phụ của Qua Vô Âm cũng có chút áy náy. Sau đó đứa con trai trở về cũng không khóc không làm loạn mà ngoan ngoãn nhận lời lấy mẹ của Qua Vô Âm về. Tổ phụ của Qua Vô Âm cũng rất ít khi nhúng tay vào chuyện của con trai nhưng lại không ngờ rằng cha của Qua Vô Âm đã chọn ra trong tộc hai vị trưởng lão có tu luyện rất cao, hơn nữa ở bên ngoài còn quen biết với hai người bạn khác, kết hợp với mình để trước ngày thứ bảy sau khi cô gái mất thì lén ngưng tụ thần hồn còn chưa tan hết của cô gái rồi mang về Qua Vụ hải.
Ông hòa nó vào Qua Vụ hải một loại giống linh quả, chuyên tâm vun trồng hạt giống này để nó độ hóa thành cây tiên nhưng không ngờ đứng trước ranh giới thành công thì tình cờ bị Qua Vô Âm nghe lén được cha nói chuyện riêng với cái cây mà cha yêu thương hơn cả mình. Trong lúc tức giận không kiềm chế được, nàng đã động chân động tay khiến cây linh quả đã biến hóa này rơi vào yêu đạo.
Biết được việc này cha của Qua Vô Âm suýt chút nữa đã đánh chết Qua Vô Âm, phải biết là khoảng cách giữa tiên và yêu là một trời một vực, một cái là muôn dân thờ cúng còn một cái là đạo trời bất dung. May mà Qua Vụ hải vẫn chưa phải do cha của Qua Vô Âm làm chủ, đáng tiếc tu vi của Qua Vô Âm không đủ nếu không cho dù có liều mạng hao tổn đi tuổi thọ thì nàng cũng muốn giết chết con yêu tinh này. Cha nàng bị nàng kích động nên đã hao tổn mất tu vi của năm mươi năm, trực tiếp để nó độ hóa thành hình người, hơn nữa còn một lòng muốn lấy nàng ta làm vợ.
Mẹ nàng còn chưa chết, cha nàng dựa vào cái gì mà lấy vợ khác? Huống hồ cha nàng hao tổn năm mươi năm tu vi nên hiện tại chỉ là Kim Đan kỳ khiến tổ phụ nàng tức đến suýt chết. Nếu không phải sợ bọn họ bị trục xuất ra khỏi Qua Vụ hải sẽ bị kẻ địch hãm hại thì thực sự tổ phụ của Qua Vô Âm đã nghĩ không muốn có đứa con này rồi.
Việc này khiến Qua Vụ hải náo nhiệt cả lên, các thúc của Qua Vô Âm đều đang nhòm ngó ngôi thiếu chủ, mà sau đó mẹ của Qua Vô Âm lại bị những mảnh vụn của cha giày vò đến mức lòng như tro nguội, không ngừng đốc thúc con trai mình tiến lên. Nếu Qua Vụ hải không thể trở thành địa bàn của họ thì đợi đến sau khi tổ phụ phi thăng, thúc của họ kế vị, so với anh ruột thì chị dâu và cháu trai cháu gái đương nhiên hiểu rõ đến lúc đó người bị đuổi ra khỏi Qua Vụ hải chính là họ.
Bỗng chốc một gia đình từng hạnh phúc trở nên tối tăm hỗn loạn, Qua Vô Âm không thể tiếp tục ở lại đây được nữa. Nàng đang chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện nhưng nào biết rằng tiểu yêu tinh kia đã nhắm vào Thần Ty, khiến cha nàng đầu óc mê muội lại có mấy phần bản lĩnh, không biết đã dùng cách gì để thuyết phục tổ phụ nàng. Nàng quá tức giận nên đã lấy sạch mọi thứ, sau khi rời Qua Vụ hải còn nhận được thư uy hiếp của cha nàng, đồng thời ngay lúc đó cũng nhận được thiệp mời Ôn Đình Trạm gửi tới. Nhiều Thần Ty như vậy nàng cũng không dùng hết, nhưng nếu cứ giữ chặt thì không chừng bị người khác nhòm ngó đến, đến lúc đó không chừng con tiểu yêu tinh kia sẽ ngáng chân nàng. Vì thế nàng đã đi tìm một người chị em tốt rồi nó rèn thành Thiên Thần Lũ Y làm quà cập kê tặng cho Dạ Dao Quang.
Sau khi nghe xong, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy lễ vật này càng không thể nhận được: “Vô Âm, bình thường những quần áo này muội cũng không mặc được, tỷ có tặng muội thì cũng chỉ để xó mà thôi, muội chỉ cần một cây vải lụa là được rồi”.
Qua Vô Âm đang muốn khuyên nhưng lại bị Mạch Khâm ngăn lại: “Vậy ta sẽ thay Vô Âm giữ bộ Thiên Thần Lũ Y này”.
Qua Vô Âm trừng mắt nhìn Mạch Khâm không nói gì, coi như là ngầm đồng ý, một lúc lâu mới nói với Dạ Dao Quang: “Bây giờ tỷ không thể về nhà được, muội có thể cho tỷ ở lại đây không?”
“Được thôi, trong nhà cũng vẫn còn nhiều phòng trống mà!” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Vậy được, ở chỗ muội tu luyện cũng tiện, tỷ sắp đột phá Nguyên Anh”. Sắc mặt Qua Vô Âm cũng không lạnh lẽo lắm.
Chỉ có điều Dạ Dao Quang cảm thấy nàng ấy dường như muốn tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, sau đó quay lại giải quyết tàn dư. Mạch Khâm không rảnh rỗi đến vậy, trên người hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm nên ngồi lại khoảng một canh giờ rồi đi, có giữ như thế nào thì cũng không được nên Dạ Dao Quang chỉ có thể tự mình tiễn hắn đi.
Đến tối bọn họ còn có một bữa tiệc rất náo nhiệt, hôm nay ngoài sinh nhật của cô ra thì cũng là sinh nhật của Tiêu Sĩ Duệ, trước buổi trưa đã làm xong lễ cập kê của cô rồi nên buổi chiều bọn họ đến chúc mừng Tiêu Sĩ Duệ. Lúc Dạ Dao Quang kéo Qua Vô Âm ra, mắt của đám Tiêu Sĩ Duệ đều nhìn tới mức sắp lòi cả ra ngoài.
“Chảy nước miếng rồi kìa!” Dạ Dao Quang hét to một tiếng.
Đám người Tiêu Sĩ Duệ lập tức tỉnh lại, Tần Đôn theo bản năng sờ sờ miệng, mới biết Dạ Dao Quang đang đùa bọn họ nên lập tức đỏ mặt.
Còn Càn Dương liền trả lời lại: “Đúng vậy sư phụ, ta đói sắp chết rồi, người mà còn chưa đến nữa thì nước miếng đúng thật là chảy hết rồi”.
Mọi người: “…”
Trưa nay thằng nhóc này với Tần Đôn đã cùng nhau ăn một bàn thức ăn, bọn họ thực sự bất lực nhổ nước bọt.
Dạ Dao Quang mặc kệ hắn, những người cần đi thì đều đi cả rồi. Mọi người đều ngồi chung quanh một bàn lớn, nam nữ mỗi người một bên, ở giữa là Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm ngồi. Dạ Dao Quang kéo Qua Vô Âm ngồi xuống:
“Đây là tỷ muội của ta, họ Qua, cô ấy cao nhân cõi tiên”.