Sư phụ, nàng là…” Càn Dương vừa chạm chân xuống đất liền chạy tới trước mặt Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm đứng cạnh vừa kéo Dạ Dao Quang ra sau lưng vừa ngăn chặn Càn Dương không cho hắn tiến lại gần, hiện giờ cậu chỉ muốn đá bay tất cả những người đến gần Dạ Dao Quang mà thôi.
“Nàng cái gì?” Ánh mắt cô lướt qua bả vai Ôn Đình Trạm, thầm nháy mắt ra hiệu.
Càn Dương tuy ngốc nhưng đi theo Dạ Dao Quang lâu như vậy tất nhiên cũng hiểu ý của Dạ Dao Quang, lập tức cúi đầu: “Đồ nhi đói rồi!”
Nói xong, hắn liền quay người tức giận rời đi khiến mọi người xung quanh sững sờ.
“Trò ấy…” Hồ phu tử tức giận chỉ tay vào bóng lưng Càn Dương. Dạ Dao Quang lập tức ngăn chặn trước mặt Hồ phu tử:
“Phu tử, chuyện này có chút ẩn tình…”
“Có ẩn tình gì, trò nói đi.” Hồ phu tử vẫn đặc biệt yêu thích Dạ Dao Quang, còn thích hơn so với Ôn Đình Trạm nên liền thu lại vẻ giận dữ.
Ánh mắt Dạ Dao Quang đảo qua Trần Trăn Nhi: “Trăn Nhi cô nương, có lẽ cậu tự mình giải thích sẽ thỏa đáng hơn.”
Trần Trăn Nhi biến sắc, đây là bí mật của nàng, nàng không muốn bất kỳ người nào biết.
“Trần cô nương, Hồ phu tử là người thân của cậu, tất nhiên sẽ không hại cậu!” Dạ Dao Quang nói.
Trần Trăn Nhi do dự một lúc, nhìn vào ánh mắt khích lệ của Dạ Dao Quang, khẽ gật đầu: “Được!”
Vì vậy vợ chồng Hồ phu tử đi theo Trần Trăn Nhi, mọi người xung quanh cũng tản đi chỗ khác. Cũng không biết Trần Trăn Nhi giải thích như nào với Hồ phu tử, nhưng sau đó Hồ phu tử không truy cứu Càn Dương, cũng không đến tìm Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm kéo đi nửa đường mới lên tiếng nói: “Chúng ta đi xem tiểu tử Càn Dương kia đi, không chừng hắn còn đang tức giận.”
Sắc mặt Ôn Đình Trạm lập tức tối sầm: Ta tức giận thì sao, sao nàng lại không quan tâm hả? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Ôn Đình Trạm cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Dù sao vừa nãy cậu đã bị Dạ Dao Quang cười nhạo một lần rồi, nếu như lần này lại biểu hiện ra ngoài không chừng sẽ bị Dạ Dao Quang cười nhạo tiếp. Vì vậy Ôn Đình Trạm chỉ im lặng không nói, để mặc Dạ Dao Quang kéo tới học xá của đám người Lục Vĩnh Điềm.
Cậu cũng không phải muốn làm khó người khác, nhưng cậu không thích những người khác nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt ái mộ, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều không được!
Trong lúc Ôn Đình Trạm còn đang buồn bực thì Dạ Dao Quang đã đi đến học xá. Vừa tới nơi cô liền hỏi xem Càn Dương đã trở về chưa, đám người Lục Vĩnh Điềm lập tức chỉ vào phòng của Càn Dương. Dạ Dao Quang buông tay Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm còn đang định đi theo nhưng chưa kịp phản ứng thì Dạ Dao Quang đã đóng cửa lại. Cả người Ôn Đình Trạm tỏa ra khí lạnh khiến đám người Văn Du run lẩy bẩy, mọi người đều thấy tình huống không ổn nên nhanh chóng chạy về phòng của mình. Ôn Đình Trạm cũng không muốn gặp bọn họ nên đành ngồi ở bàn đá trong sân trước, khuôn mặt như điêu khắc từ bạch ngọc kia không có chút thay đổi nào.
Dạ Dao Quang vừa vào phòng liền thấy Càn Dương đang ôm đầu gối ngồi ở góc giường như con cừu nhỏ đáng thương, cảm giác được Dạ Dao Quang đến gần bèn kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Dạ Dao Quang bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống đối diện với hắn: “Cảm thấy oan ức sao?”
“Không có!” Càn Dương mạnh miệng.
“Được rồi, ta biết cậu oan ức nên đêm nay cho cậu ăn sáu bát cơm…” Dạ Dao Quang nói ra điều kiện bồi thường.
“Tự tay làm sao?” Càn Dương lập tức ngẩng đầu.
“Đúng, tự tay ta làm!” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Sư phụ tốt nhất!” Càn Dương lập tức vui vẻ.
Người này luôn dễ dụ như vậy, Dạ Dao Quang cười một tiếng rồi nói: “Trong cơ thể Trần Trăn Nhi thật sự có nữ quỷ, hôm qua ta và nó đã giao thủ.”
“Vì sao sư phụ lại thả nàng ta?” Càn Dương nhíu mày.
“Sao cậu biết là ta thả nàng, nhỡ đâu là do ta đánh không lại nàng thì sao?” Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
“Nàng ta không phải đối thủ của sư phụ!” Càn Dương nghiêm túc nói.
Dạ Dao Quang liền nở nụ cười: “Đúng, là ta thả nàng, đêm qua…”
Dạ Dao Quang lập tức kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua, bao gồm cả chuyện thân thế của Quách Viện. Càn Dương chăm chú lắng nghe, đôi lúc biểu hiện ra vẻ khó hiểu.
“Cậu thấy sư phụ làm sai rồi sao?” Dạ Dao Quang hỏi.
Càn Dương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Sư phụ hứa với nàng sẽ độ hóa nàng nên nàng mới bằng lòng buông tha Trần Trăn Nhi. Nếu như trong lòng nàng có oán hận thì không thể độ hóa, trừ phi mạnh mẽ tiêu diệt…”
“Ừ…” Dạ Dao Quang gật đầu:
“Từ lúc bắt đầu ta cũng không định tổn thương nàng.”
“Vì sao?” Càn Dương khó hiểu: “Nàng là quỷ, là sự tồn tại nghịch thiên…”
“Bởi vì nàng ta không hề thương tổn Trần Trăn Nhi, cũng không hại đến mạng người.” Dạ Dao Quang nghiêm túc nói với Càn Dương.
“Nếu như nàng không có tâm hồn lương thiện thì nàng đã sớm hấp thụ thần hồn của Trần Trăn Nhi rồi. Ta vốn cho rằng nàng không có bản lĩnh này, nếu như hấp thụ xong thì nàng có thể lợi dụng cơ thể Trần Trăn Nhi đi hút dương khí sẽ càng thuận tiện hơn, cũng có thể che giấu bản thân, nhưng nàng không làm như thế. Tiểu Dương, thế gian này có rất nhiều người bị giết hại nhưng không mất hết lương tâm, chỉ cần còn một tia lương thiện thì dù là người hay quỷ đều đáng được tha thứ. Cậu đã vào sư môn của sư phụ thì sư phụ sẽ dạy cho cậu nguyên tắc riêng của mình…”
“Vâng!” Càn Dương gật đầu.
“Trong mắt sư phụ không phân cao thấp, không phân giàu nghèo, không có lợi ích, chỉ có thiện ác.” Dạ Dao Quang nói rất chân thành:
“Chúng ta vốn là người tu luyện, nhưng vì sao chúng ta lại tu luyện được? Đó là bởi vì trời cao ưu ái. Nếu đã như vậy thì chúng ta càng phải hiểu được và trân trọng sự khác biệt này, dựa vào đó mà làm điều thiện giúp đỡ dân chúng. Tốt chưa chắc đã là thiện, xấu chưa chắc đã là ác, trừ yêu diệt ma là thiên chức của người tu luyện, nếu như chúng ta có khả năng thì không thể làm như không thấy. Nếu như mỗi người tu luyện đều đợi người khác tới tiêu diệt yêu ma cho mình thì thế gian này sẽ bị yêu ma không chế, chúng ta tồn tại cũng không có ý nghĩa nữa. Đối với tiêu diệt và độ hóa thì chúng ta chỉ phân chia thiện ác, hành sự đúng với lương tâm của mình là được. Đúng là chúng ta có thể gặp quỷ giết quỷ, đây là thay trời hành đạo, nhưng thế gian này nếu được lựa chọn thì có ai chọn làm ma quỷ? Giống như cậu vậy, nếu như có thể lựa chọn thì cậu có muốn trở thành người thuần dương hay không?”
Càn Dương lắc đầu liên tục.
“Bọn họ cũng vậy, người chia thiện ác, ma quỷ cũng có tốt có xấu, chúng ta làm việc thiện nhưng lại không có tình thì cũng không phải là chuyện tốt. Chúng ta không cần quan tâm đến chuyện khác, không cần theo ý bất cứ người nào, chỉ cần xứng đáng với lương tâm của mình là được.” Dạ Dao quang nhẹ nhàng nói.
Càn Dương cảm thấy chỗ hiểu chỗ không, lập tức hỏi: “Nếu đồ nhi gặp được một yêu quái chưa bao giờ hại người, đồ nhi thả nó đi rồi sau này nó lại hại người thì sao?”
Dạ Dao Quang khẽ cười: “Nhưng nếu như vì cậu tha cho nó một mạng, nó cảm kích cậu nên sau đó lại cứu người thì sao?”
Càn Dương bị câu hỏi này làm cho cứng họng. Dạ Dao Quang đúng là không nói sai, nếu như thả nó đi, về sau nó hại người thì hắn sẽ tự trách trong lòng. Nhưng nếu nó được độ hóa, sau này nó cứu người thì chính là tích được công đức, cho dù không phải là công đức của hắn nhưng hắn cũng sẽ rất vui.