Môn đăng hộ đối của thế tục đã hại biết bao người vô tội.
Dạ Dao Quang không khỏi nghĩ tới câu này. Từ xưa cũng có quan điểm riêng của từng nhà. Thật ra Dạ Dao Quang giữ ý kiến trung lập đối với vấn đề này, mỗi người mỗi ý! Có vài người có thể vượt qua ngưỡng cửa của xã hội cố gắng vươn lên vị trí cao hơn. Có vài người phá vỡ ngưỡng cửa đó kết thành phu thê. Đến cuối cùng, sau khi tình cảm nồng nàn qua đi, hai người có trình độ và hoàn cảnh lớn lên khác nhau cũng rất khó dung hợp. Cuối cùng cũng dễ dàng kết thúc, sợ rằng còn có thể từ yêu thành hận. Đúng hay sai, kết quả tốt hay xấu, phải xem là ai chống lại ai.
"Nàng và ta vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trắc trở như vậy." Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang.
"Dù có thì cũng là chàng không xứng với muội!" Dạ Dao Quang vô cùng kiêu ngạo nâng cằm.
"Tất nhiên." Ôn Đình Trạm rất tán thành.
"Nên ta phải cố gắng trở thành một người xứng với nàng."
"Muội không ghét bỏ chàng đâu." Tâm trạng Dạ Dao Quang rất tốt, vỗ vai Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không nói gì mím môi cười, nắm chặt tay cô hơn.
Trong lòng cậu, nếu trên đời vẫn còn một người khiến cậu tự ti thì người đó chỉ có thể là cô, vì yêu mà hèn mọn.
Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời nóng rực chiếu vào hai người có chút mờ ảo. Họ đi qua một vùng dương liễu xang mướt, hoa dại cỏ xanh bên đường lướt qua người, hình bóng lưu lại trên con đường nhỏ trong núi càng lúc càng xa mờ.
Lòng Dạ Dao Quang vô cùng hưng phấn. Cô cảm thấy ông trời rất tốt với cô, ban cho cô một Ôn Đình Trạm hoàn mỹ không khuyết điểm như thơ ca trong những lời khen ngợi. Tài hoa của cậu hơn người, bên trong đẹp đẽ thanh khiết, mặt mũi tuyệt thế, ưu nhã ung dung, phong thái trầm ổn ẩn sâu như nước.
Có lẽ ông trời đặc biệt thiên vị cô. Cậu không chỉ coi cô như trân bảo, mà cậu chỉ có mình cô ràng buộc nên mới phải quan tâm che chở cô gấp bội. Nghĩ tới đây, Dạ Dao Quang không khỏi nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, nhìn ánh mắt Ôn Đình Trạm bên cạnh, cô gửi một nụ cười rạng rỡ.
Không ngại toàn bộ thiếu sót của cậu, cô sẽ bù đắp cho cậu. Họ nhất định sẽ trở thành gia đình hạnh phúc nhất thế gian. Giờ khắc này, khoảng cách giữa hai trái tim lại vô hình gần nhau hơn.
Hai người ngọt ngào như vậy vui vẻ trở về, thoáng cái khiến tất cả mọi người ăn thức ăn cho chó. Đám người Văn Du thấy hai người họ dính nhau không rời, mặc nam trang cứ tay nắm tay như vậy, chỉ thiếu chút nữa trở thành bộ dạng của hai anh em sinh đôi, lòng hết sức khó chịu. Hắn rất hoài niệm khoảng thời gian chưa biết thân phận của Dạ Dao Quang trước đây, ít ra hai người còn biết kiềm chế một chút. Bây giờ đã đến mức hoàn toàn không biết đồng cảm với tâm trạng của người khác, bọn họ vẫn còn rất cô đơn!
Mắt Lục Vĩnh Điềm mau chóng ứa lệ, hắn nhớ Trác Mẫn Nghiên, đến khi nào hắn mới có thể nắm đôi tay nhỏ bé của người thương được đây?
"Hai người có thể bớt bớt lại chút được không?" Tiêu Sĩ Duệ cũng nhịn không được.
"Bớt bớt lại chút?" Dạ Dao Quang cười tủm tỉm, ngay trước mặt bọn họ, kiễng chân hôn một cái vào mặt Ôn Đình Trạm.
"Ý mọi người là như vậy sao?"
"Ta muốn mỗi người đi một ngả với hai người." Văn Du thật thà nói.
"Đưa ta đi với." Tần Đôn là người thứ nhất tỏ thái độ.
"Đưa ta theo luôn." Tiêu Sĩ Duệ cũng đã đi qua.
Lục Vĩnh Điềm còn đang ngẩn người thì Càn Dương đã lập tức vui vẻ phá hỏng: "Được được, mọi người đi mau đi, ta có thể ăn hết cơm của các cậu rồi."
Mọi người: "..."
Thấy ánh mắt lấp lánh ánh sao của Càn Dương, tất cả mọi người lựa chọn quay đầu không nhìn.
Tiêu Sĩ Duệ nghiêm túc hỏi Ôn Đình Trạm: "Chuyện hôm nay thế nào rồi?"
Thấy Ôn Đình Trạm liếc mắt, Dạ Dao Quang mới nói: "Lương Thành Hề giả điên."
"Sao lại giả điên?" Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn mở miệng hỏi tiếp.
Dĩ nhiên, Dạ Dao Quang nói lại lời của Ôn Đình Trạm cho họ nghe.
"Bây giờ chúng ta phải lôi hung thủ ra sao?" Tần Đôn hỏi.
Thật ra, mọi người vẫn rất đồng ý với quan điểm này. Khiến Lương Thành Hề tin bọn họ là phương pháp nhanh nhất. Dù sao bọn họ vẫn còn chuyện của Quách Viện chưa giải quyết xong, còn muốn đến Thanh Hải dạo chơi, cũng không muốn nán lại đây lâu.
"Bắt hung thủ? Chứng cứ đâu?" Ôn Đình Trạm hỏi lại.
"Trước sau đều là suy đoán của ta, chúng ta cũng không nắm được chứng cứ."
"Bây giờ chúng ta phải đi tìm chứng cứ." Khí thế Lục Vĩnh Điềm vang dội. Hắn cũng không tin với giao thiệp của mấy người họ lại không thể nhanh chóng tìm ra chứng cứ.
"Vậy chuyện này phải giao cho tiểu Lục rồi." Ôn Đình Trạm cười, nhìn Lục Vĩnh Điềm với ánh mắt khích lệ.
"Yên tâm, ta cam đoan sẽ không phụ sự giao phó!" Lục Vĩnh Điềm vỗ ngực.
Dạ Dao Quang hiểu rõ Ôn Đình Trạm, nghi hoặc nhìn Ôn Đình Trạm. Cô cảm thấy Ôn Đình Trạm đang cố ý làm khổ Lục Vĩnh Điềm thì phải? Dạ Dao Quang nghĩ mãi không thôi, cả Tiêu Sĩ Duệ và Văn Du cũng nghĩ vậy, lập tức nhớ đến câu nói lúc sáng của Lục Vĩnh Điềm...
"Chàng thực sự muốn để tiểu Lục làm chuyện này?" Sau bữa cơm chiều, trên đường Ôn Đình Trạm tiễn Dạ Dao Quang về phòng, Dạ Dao Quang không khỏi hỏi:
"Thủ hạ ám vệ của chàng làm việc không mau hơn sao."
"Lấy cơ hội tôi luyện tiểu Lục thôi." Ôn Đình Trạm cười tiễn Dạ Dao Quang về phòng.
"Chàng cố ý làm khổ hắn, cũng không trông chờ vào chứng cứ của hắn." Dạ Dao Quang đã sớm nhìn ra.
"Hắn lại chọc chàng mất hứng à?"
"Hắn phạm lỗi nghiêm trọng hơn cả chọc ta mất hứng." Ôn Đình Trạm thản nhiên nói.
Vốn không để câu nói kia của Lục Vĩnh trong lòng, vẻ mặt Dạ Dao Quang mờ mịt. Từ lúc cô ở cùng Ôn Đình Trạm, Lục Vĩnh Điềm tìm chết khi nào sao cô lại không biết.
Ôn Đình Trạm thấy vậy cũng không nói thêm, mà cách một cánh cửa hôn lên trán cô: "Yên tâm, ta làm việc tự có chừng mực. Tâm tư tiểu Lục quá đơn giản, để hắn nhớ lâu hơn là muốn tốt cho hắn, nghỉ sớm đi."
Dạ Dao Quang đứng ở cửa nhìn bóng dáng Ôn Đình Trạm đi xa. Hôm nay cậu mặc trường bào tay rộng màu xanh nhạt, tay áo phía sau phất phơ trong gió đêm. Tháng tám trăng tròn, cành quế trong sân lay động theo gió.
Không biết thiếu niên nhà ai đập nát ánh trăng, hương thơm giấu trong tay áo sạch sẽ, hình bóng kéo dài bồng bềnh về phương xa, vương lại hương thơm trong vườn.
Mãi đến khi hình bóng của cậu biến mất hoàn toàn, Dạ Dao Quang mới nghĩ đến một câu nói hôm nay của Lục Vĩnh Điềm. Lúc đó bên ngoài cô cười nhưng bên trong không cười liếc nhìn Lục Vĩnh Điềm. Mọi người đều là bạn tốt, cô không nhất thiết phải sửa câu nói của Lục Vĩnh Điềm, nhưng Ôn Đình Trạm...
Cậu nói: "Hắn phạm lỗi nghiêm trọng hơn cả chọc ta mất hứng."
Cậu nói: "Để hắn nhớ lâu hơn là muốn tốt cho hắn."
Té ra là...
Ánh trăng rơi trên mái hiên chiếu vào khuôn mặt của Dạ Dao Quang, soi sáng khuôn mặt tinh xảo của cô.
Cô không khỏi hé miệng cười. Đôi khi có người không cần thề non hẹn biển, không cần liên tục nói lời âu yếm nhưng người ấy luôn có thể dùng biện pháp của riêng mình khiến người khác lĩnh hội rõ ràng từ tận đáy lòng. Người đó đối tốt với cô, lưu tâm đến cô, quý trọng cô.
Nếu nói những lời ngon ngọt như chiếc áo bông mùa đông, ấp áp ngoài thân thì thật lòng hành động cụ thể như vậy, lại là một chén canh nóng ấm áp sâu trong lòng.
Dạ Dao Quang nằm trên giường, cũng không nhịn được nâng khóe môi.