Dạ Dao Quang nhìn thiếu niên, phía sau cậu là hòn non bộ ở tiểu viện, có từng giọt nước chảy quanh co theo hòn non bộ. Nước chảy xuống điểm thấp nhất, từng giọt tí tách rơi xuống hòn non bộ trong hồ nhỏ như âm thanh của cậu in sâu trong lòng cô từng chữ một.
“Trạm ca, chàng đối xử với muội như vậy, hoặc là muội sẽ trở thành người không biết tém lại, có chỗ dựa không lo, hoặc là muội sợ sẽ gây rối cho chàng nên cẩn thận dè dặt.” Giọng nói Dạ Dao Quang rất nhẹ.
“Dao Dao muốn thành người thế nào?” Ôn Đình Trạm nhướng mày hỏi.
“Muội à...” Tâm tình Dạ Dao Quang đột nhiên sa sút, giọng nói cũng trầm xuống, âm cuối kéo dài một hồi mới bỗng nhiên ngẩng đầu lộ ra nụ cười tươi đẹp rực rỡ hơn cả ánh nắng. Cô lập tức chạy đến phía sau Ôn Đình Trạm, nhún người nhảy lên lưng Ôn Đình Trạm, hai tay ôm lấy cổ của Ôn Đình Trạm từ phía sau.
“Cẩn thận dè dặt là tính cách của muội sao? Chàng đã trở thành người thay muội bận tâm lo nghĩ, muội đương nhiên phải trở thành nữ vương khoe khoang càn rỡ rồi. Mau, tiểu Trạm tử hãy hầu hạ bổn nữ vương đi nghỉ trưa.”
Nói xong, cô vẫn không quên nghiêm khắc vỗ một cái trên vai Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng rất phối hợp ăn nói khép nép: “Tiểu nhân tuân lệnh, nữ vương của ta.”
“Ha ha...” Trong tiểu viện truyền đến âm thanh vui sướng của hai người họ, quanh quẩn vang lên bầu trời của căn nhà này.
Ôn Đình Trạm ngồi trước giường đọc sách. Mãi đến khi Dạ Dao Quang tiến vào giấc mộng đẹp mới đứng lên ra ngoài, đi đến thư viện, đích thân cậu mài bút viết hai bức thư để Vệ Kinh đem đi. Cậu yên tĩnh ngồi một lúc trong thư phòng, đốt hương để bản thân tập trung suy nghĩ. Đang chuẩn bị cầm lấy cuốn sách liền nghe thấy tiếc bước chân quen thuộc, khóe môi cậu khẽ cong, giương mắt nhìn về phía cửa, rất nhanh hình bóng của Tiêu Sĩ Duệ xuất hiện.
Ôn Đình Trạm đi đến bàn trà, đích thân rót một chén đưa cho Tiêu Sĩ Duệ: “Đệ đến tìm ta, ta rất vui mừng.”
“Nếu ta không đến, có phải sẽ làm huynh thất vọng hay không?” Tiêu Sĩ Duệ hỏi lại.
“Ừm.” Ôn Đình Trạm không chút do dự gật đầu.
“Hôm nay huynh lại dạy ta một bài học.” Tiêu Sĩ Duệ nhận lấy chén nước ấm mà Ôn Đình Trạm đưa tới. Bởi vì Dạ Dao Quang cảm thấy uống trà nhiều sẽ không tốt nên Ôn Đình Trạm cơ bản đều uống nước ấm. Thói quen này của cậu khiến mấy người Tiêu Sĩ Duệ cũng dần cảm thấy nước ấm không có gì không tốt cả nên Tiêu Sĩ Duệ uống rất tự nhiên:
“Cảm xúc rất nhiều, thế sự vô thường, chớp mắt liền thay đổi. Mỗi người đều đang sống trên ván cờ này, chúng ta không có cách khống chế linh hồn của họ, càng không có cách lệnh cho mỗi bước đi của họ đều phải theo sự sắp xếp của chúng ta. Cho dù thực sự làm đến bước này cũng chưa chắc sẽ không có người khác chen ngang gây trở ngại, cho nên bất biến ứng vạn biến (2) mới là thượng sách. Lần này không thay đổi làm dự tính ban đầu của chúng ta không đổi, đạt được mục đích không đổi, còn cách thức thì có thể tùy cơ ứng biến.”
“Sĩ Duệ, kỳ thực đệ rất thông minh.” Ôn Đình Trạm tán dương nói.
“Thông minh? Sao ta cảm thấy từ miệng huynh nói ra lại làm lòng ta chua xót vậy?” Tiêu Sĩ Duệ không khỏi cười nói:
“Từ nhỏ hoàng gia gia đã bảo vệ ta quá tốt, phụ vương sợ ta không đấu được với mấy vị thúc thúc, trước khi lâm chung dặn ta không nên có ý nghĩ không an phận, hãy làm một An Lạc Vương bình thường vui vẻ, ta cũng từng cận thận ghi nhớ lời dặn dò của phụ vương. Nhưng ta càng nhượng bộ, hoàng gia gia lại càng thương yêu ta, hoàng gia gia càng thương yêu ta khiến mấy vị thúc thúc của ta ngày càng không vừa mắt ta. Phụ vương ta có nhạy bén ra sao cũng không thế nghĩ đến cục diện này, hiện tại ta đã thân bất do kỷ (3), không lên thì chết nhưng muốn ta cứ như vậy mặc người xâu xé thì ta không làm được, sớm biết sẽ có cục diện như vậy, ta nên sớm thức tỉnh.” Tiêu Sĩ Duệ nhìn Ôn Đình Trạm nói tiếp:
“Tuy ta đã ngu ngốc mười năm, nhưng tình hình đã thay đổi, hoàn toàn tỉnh ngộ thì lại gặp huynh, ông trời rộng lượng đối với ta biết bao. Nếu như ta vẫn chưa thông suốt, chẳng phải sẽ không xứng với ân huệ này hay sao?”
“Chúng ta đều là người luyến tiếc hạnh phúc.” Ôn Đình Trạm không biết nghĩ đến điều gì, cậu uống cạn chén nước, bờ môi ướt át mà càng thêm đỏ, nở nụ cười nhạt.
Tiêu Sĩ Duệ hiển nhiên biết Ôn Đình Trạm đang nghĩ đến điều gì: “Ta biết, hôm nay huynh thay đổi kế hoạch thực ra chỉ là để Dao tỷ tỷ vui vẻ.”
“Chỉ mình đệ nhìn ra.” Ôn Đình Trạm nghĩ đến ngay cả Dạ Dao Quang cũng có chút do dự.
“Đệ nghĩ như thế nào đối với lần này?”
“Nghĩ như thế nào?” Tiêu Sĩ Duệ sắc mặt nghiêm túc nói:
“Ý nghĩ duy nhất của ta chính là dù là nam nhân ta cũng ghen tỵ với Dao tỷ tỷ.”
Lời nói của Tiêu Sĩ Duệ khiến Ôn Đình Trạm không khỏi cười ra tiếng, một lúc sau cậu mới thu lại nụ cười: “Đệ quả thật nghĩ như vậy?”
“Nếu như không phải, huynh nghĩ rằng trong lòng ta hẳn có khúc mắc? Cho rằng huynh nữ nhi tình trường quá mức? Không phải là huynh đệ ruột thịt, huynh sớm muộn cũng vì Dao tỷ tỷ chen vào mà đâm huynh đệ hai đao?” Tiêu Sĩ Duệ nói xong lắc đầu:
“Doãn Hòa, có lẽ ta còn hiểu huynh hơn cả Dao tỷ tỷ. Trong lòng huynh, Dao tỷ tỷ còn quan trọng hơn bất cứ việc gì hay bất cứ người nào nhưng ta tin, nếu như có một ngày Dao tỷ tỷ và ta bị treo giữa hai vách đá, huynh lại chỉ có thể cứu một người, huynh nhất định sẽ chọn cứu ta.”
Tay Ôn Đình Trạm ngừng lại: “Lấy câu của Dao tỷ tỷ nói về đệ, đệ nhặt đâu sự tự tin như vậy?”
Tiêu Sĩ Duệ lại cười rât tự tin: “Là hai người cho ta tự tin, huynh và Dao tỷ tỷ là người cho ta tự tin, huynh sẽ chọn cứu ta sau đó nhảy xuống cùng Dao tỷ tỷ. Tâm tư huynh hiển nhiên hy vọng có thể cứu Dao tỷ tỷ nhưng chính vì huynh quý trọng Dao tỷ tỷ như vậy nên huynh hiểu rõ nguyên tắc của Dao tỷ tỷ là không thẹn với lòng. Huynh và tỷ ấy sống áy náy tự trách không bằng cùng tỷ ấy vui vẻ nhảy xuống hoàng tuyền.”
Đôi mắt đen nhánh trở nên thâm trầm, Ôn Đình Trạm nhìn Tiêu Sĩ Duệ: “Sĩ Duệ, đệ biết được ưu điểm lớn nhất của đệ là gì không?”
“Ta biết nhìn người.” Tiêu Sĩ Duệ nói.
Ôn Đình Trạm gật đầu: “Phải, đệ biết nhìn người, rất hiểu cách nhìn người. Một quân chủ không cần quá thông minh, nắm quyền chỉ cần tìm người thông minh vì ta dốc sức, đệ hiểu được cách nhìn người thì đã có đủ tiềm năng làm một minh quân rồi.”
“Giống như thiên lý mã và Bá Nhạc?” Tiêu Sĩ Duệ sung sướng nói.
“Đúng vậy, thiên lý mã thường hay có, nhưng Bá Nhạc lại hiếm có.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Thiên lý mã như huynh nói chỉ sợ còn khó kiếm hơn Bá Nhạc.” Tiêu Sĩ Duệ lại nói.
“Cho nên đây là duyên.” Ôn Đình Trạm cười.
“Vì vậy, phải luyến tiếc duyên.” Tiêu Sĩ Duệ cũng cười.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó Tiêu Sĩ Duệ mới nói: “Chuyện của Quách gia, huynh dự định làm thế nào?”
“Đoán chừng chuyện này cũng sắp đến lúc phải kết thúc rồi, đợi đến khi xử lý xong chuyện này, chúng ta đến nhà Quách gia làm khách.” Ôn Đình Trạm nói.
“Quang minh chính đại đi?”
“Quang minh chính đại.”
“Quang minh chánh đại ra tay?”
“Quang minh chánh đại ra tay.”
Tiêu Sĩ Duệ rơi vào trầm tư, Ôn Đình Trạm liền nói: “Ta không phải để đệ cách một thời gian lại báo hành tung của đệ lên bệ hạ hay sao, lần trước là lúc nào?”
“Khóa thi ở học viện, thông báo kế hoạch chúng ta đi ngao du.” Tiêu Sĩ Duệ thành thật trả lời.
***
(1) Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.
(2) Bất biến ứng vạn biến: Làm chuyện gì cũng nên chú ý quan sát mọi sự thay đổi, để đến khi bất ngờ có gì đổi đi cũng sẽ không bất ngờ.
(3) Thân bất do kỷ: Hành động không thể theo ý của bản thân.