Ôn Đình Trạm muốn lặn xuống sông lại bị Dạ Khai Dương chắn trước mặt: “Cha!”
“Nó...” Càn Dương đang chuẩn bị ra tay liền bị dọa sợ, hắn sao biết được Dạ Dao Quang lại nuôi một con quỷ, sững sờ nhìn tiểu quỷ bay lướt qua trước mặt hắn đến bên Ôn Đình Trạm.
“Cha, chúng ta mau đi tìm Nguyên Ân đại sư cứu mẹ.” Ánh mắt Dạ Khai Dương nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.
Sắc mặt Ôn Đình Trạm vô cùng xấu, nắm đấm của cậu tạo ra âm thanh “răng rắc”, thông minh như cậu nháy mắt nhìn Dạ Khai Dương là biết Dạ Dao Quang cố ý rơi xuống sông, vừa rồi là đang diễn kịch với Nguyễn Tư Tư. Vậy mà cô chưa từng bàn bạc nửa câu với cậu đã đẩy mình vào nguy hiểm!
Nhẫn nhịn lại, Ôn Đình Trạm cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, phẩy tay áo túm lấy Thiên Lân chạy như bay về phía căn nhà của mình. Càn Dương và Lục Vĩnh Điềm nhanh chóng túm lấy Lương Thành Hề như cả thế giới đang sụp đổ đuổi theo.
“Sao vậy...”
Đám người Tiêu Sĩ Duệ đang đợi ở phòng khách nhìn thấy Ôn Đình Trạm toàn thân bùng lên sự lạnh lẽo bước nhanh quay về, trực tiếp bước vào phòng Nguyên Ân đại sư, không nhịn được hỏi Lục Vĩnh Điềm chạy về sau.
“Tiểu Khu bị yêu quái bắt!” Lục Vĩnh Điềm vội vàng nói.
“Cậu nói cái gì?” Tiêu Sĩ Duệ đưa tay tóm chặt cổ áo Lục Vĩnh Điềm, Văn Du và Tần Đôn biến sắc đi lên trước.
“Buông tay, buông tay.” Lục Vĩnh Điềm nhanh chóng đánh tay Tiêu Sĩ Duệ:
“Tiểu Khu tự nguyện để yêu quái bắt đi.”
“Tự nguyện?” Tần Đôn kinh hô, mấy người nháy mắt đã hiểu Dạ Dao Quang dùng chiêu bài không vào hang cọp sao bắt được cọp con, khó trách sắc mặt Ôn Đình Trạm đáng sợ như vậy.
Mọi người đều dè dặt đợi ở phòng khách, Ôn Đình Trạm đi ước chừng một chén trà liền quay lại, nghiêm mặt đưa tay đến trước mặt Tiêu Sĩ Duệ: “Đưa Tị Thủy châu cho ta.”
“A? Ờ ờ.” Tiêu Sĩ Duệ vội vàng lấy Tị Thủy châu luôn mang trong người đưa cho Ôn Đình Trạm, nhìn Ôn Đình Trạm nhận xong đi ra ngoài, liền gọi to:
“Doãn Hòa, đó là yêu quái...”
Còn không đợi hắn nói xong, bóng dáng Ôn Đình Trạm đã biến mất.
“Tiểu Dương, cậu mau đi hỗ trợ.” Tần Đôn vội vàng thúc giục Càn Dương.
Càn Dương ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, tìm một nơi ngồi xuống ở phòng khách: “Ta đi chỉ có thể thêm phiền.”
Thân thể hắn thuần dương, toàn thân đều là ngũ hành Hỏa, xuống nước không thể giúp bất cứ việc gì, trái lại còn phải để sư phụ cứu hắn.
“Vậy chúng ta chỉ có thể đợi sao?” Lục Vĩnh Điềm nhìn xung quanh bên ngoài, trong mắt tràn ngập lo âu.
“Chỉ có thể đợi.” Tiêu Sĩ Duệ khẽ thở dài.
Ngay cả Càn Dương cũng thêm phiền, bọn họ tiến đến chỉ thêm loạn.
Không nhắc đến đám người Tiêu Sĩ Duệ đang lo lắng sợ sệt, hãy nói đến Dạ Dao Quang nháy mắt bắt được Nguyễn Tư Tư lại tin lời Nguyễn Tư Tư nói, dựa vào đề nghị của Nguyễn Tư Tư chui vào hang cọp. Nhưng Dạ Dao Quang dễ dàng bị bắt vậy sao. Cô vừa rơi xuống sông, còn không đợi yêu vương dưới sông kia cuốn lên, Tử Linh châu liền được cô thúc giục, linh ngũ hành bao quanh cô nhanh chóng che giấu tất cả khí tức trên người cô, biến mất dưới sông. Cũng như cô có thể dùng khí ngũ hành để người thường không nhìn rõ diện mạo của cô vậy, linh ngũ hành cũng có thể khiến vật tu luyện không nhìn thấy. Chỉ là tu vi của cô vẫn chưa đủ cao, không dùng được khí ngũ hành đến mức vậy, thế nhưng Tử Linh châu ẩn chứa linh ngũ hành tuyệt đối không giống bình thường.
Yêu vương kia khuấy đảo một hồi cũng không tìm được Dạ Dao Quang, buồn bực chui vào sào huyệt. Dạ Dao Quang cũng thở dài một hơi, dù sao tu vi của cô có hạn, không thể khống chế Tử Linh châu quá lâu. Đợi đến khi yêu khí xung quanh biến mất, Dạ Dao Quang mới chậm rãi thay đổi khí ngũ hành thành ngũ hành Thủy để che chở rồi không ngừng tiến vào.
Tốc độ của cô rất chậm, cực kỳ cảnh giác, yêu vương kia cũng không biết đã ở dưới đáy nước bao lâu. Đáy sông nhìn như không sâu, thực ra là bị khí ngũ hành ngăn cách, người thường hiển nhiên không đi vào được. Đáy sông phiến đá lởm chởm, Dạ Dao Quang lẻn vào liền nhìn thấy ba tên tiểu yêu. Cộng thêm yêu quái vừa nãy giao đấu cùng bọn họ, đây là thuộc hạ của yêu vương, chí ít cũng có hai mươi ba mươi tên tiểu yêu.
Chẳng trách có thể sử dụng Xá Lợi Phật, quả nhiên không phải yêu quái bình thường. nhưng nếu dùng nhiều thuộc hạ như vậy, vì sao lại coi trọng Nguyễn Tư Tư đến vậy? Thậm chí không tiếc tu vi giúp Nguyễn Tư Tư từ quỷ hóa thành yêu.
Dạ Dao Quang nhanh chóng cảm giác được yêu khí lớn, cô tiến gần đến mới phát hiện ra một con thuyền hoa lệ. Con thuyền không có một chút dấu vết mục nát hay rách nát nào, mới tinh đẹp đẽ, còn treo cá phát sáng ở xung quanh thuyền, tô vẽ cho thuyền vô cùng nguy nga lộng lẫy. Xung quanh con thuyền đều bị yêu khí khống chế, không có bất kỳ yêu quái nào canh giữ, Dạ Dao Quang chỉ có thể dùng Tử Linh châu khống chế không làm yêu khí chấn động để bay vào.
Thế nhưng vào lúc này cô cảm giác dưới nước có khí tức quen thuộc đi đến, cô nhanh chóng nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang bơi đến bên cạnh, không khỏi trừng to mắt nhìn. Nhưng trong này trăm mối nguy hiểm, Dạ Dao Quang không kịp nghĩ nhiều liền tiến lên đón lấy, một tay nắm chặt Ôn Đình Trạm kéo đến nơi khuất.
“Sao chàng lại đến đây?” Dạ Dao Quang dùng thần thức truyền âm cho Ôn Đình Trạm.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lại nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, không nói câu nào nhưng cậu lại trở tay nắm tay Dạ Dao Quang, kiềm chế không để bản thân dùng quá nhiều lực.
Dạ Dao Quang lập tức biết trong lòng cậu nhẫn nhịn tức giận mà đến, không nhịn được giải thích: “Yêu vương này không hề tầm thường, muội và Nguyễn Tư Tư căn bản không có chỗ để thương lượng, chỉ có thể thừa dịp lần này Nguyễn Tư Tư tạo ra có hội mà lẻn vào điều tra, nếu không căn bản chúng ta sẽ không tìm thấy sào huyệt của nó. Muội không dự định ra tay với nó, muội có Tử Linh châu ẩn mình, tuyệt đối không có vấn đề.”
Nghe Dạ Dao Quang giải thích xong, trong lòng Ôn Đình Trạm cũng không tức giận nữa, sắc mặt cũng tốt lên không ít. Vì Dạ Dao Quang ngày thường rất ít khi dùng Tử Linh châu nên Ôn Đình Trạm tựa hồ đã quên Dạ Dao Quang đã từng nói với cậu về điểm lợi hại của Tử Linh châu.
“Bây giờ chàng lên bờ đợi muội, muội muốn vào trong xem thử, chỉ có nhìn thấy cơ thể thật của yêu quái kia rồi muội mới có thể nghĩ ra phương pháp đối phó với nó.” Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm.
Mặc dù Tị Thủy châu Qua Vô Âm tặng không sánh được với viên châu thượng cổ truyền lại kia nhưng cũng có thể che giấu khí tức, nhưng lại giới hạn ẩn giấu khí tức, lẻn vào nhất định sẽ bại lộ.
“Ta ở đây đợi nàng.” Ôn Đình Trạm nói.
Dạ Dao Quang nhìn xung quanh khắp nơi phiến đá lởm chởm, rất dễ ẩn náu, thêm khả năng che giấu khí tức của Tị Thủy châu cùng với đầu óc Ôn Đình Trạm ứng biến thông minh, hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn nên cô gật đầu. Sau đó cô lợi dụng Tử Linh châu tiến vào con thuyền, Dạ Dao Quang tỏa ra toàn bộ lực cảm nhận, cố gắng chọn khí tức lưu động nhỏ bay đi.
“Ngươi thật sự nghĩ ta tiếc rẻ mạng của ngươi sao?” Âm thanh thành thục lạnh như băng của nữ nhân truyền đến.
Dạ Dao Quang nhanh chóng lui đến chân thuyền, nhìn xuyên thấu vào trong thuyền. Khoang thuyền giống như cung điện xa hoa, Nguyễn Tư Tư bị một nữ nhân tóc bạc bù xù, thân người đuôi cá nắm tóc. Nữ nhân kia có đôi mắt màu xanh lạnh lẽo, nàng ta không hề trang điểm chút nào nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.