Ôn Đình Trạm nhanh chóng trở về, mấy người cũng không nói gì nữa.
“Tiếp theo chúng ta sẽ phá trận sao?” Dáng vẻ Càn Dương nhao nhao lên muốn thử.
“Đợi đến đêm đi!” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Càn Dương.
“Ban đêm có thể nhờ vào tinh tượng nên đỡ tốn sức”.
Để an toàn thì đám người Dạ Dao Quang không đi đâu cả mà chỉ lên núi săn vài thứ rồi về nhóm lửa nướng thịt ăn thôi.
“Có thể tìm được người khổng lồ kia không?” Ăn xong trời vẫn chưa tối, Dạ Dao Quang liền hỏi Ôn Đình Trạm.
“Đã tìm được rồi, nàng muốn gặp hắn sao?” Ôn Đình Trạm nói.
“Hắn là một thôn dân trong thôn Liên Sơn, chỉ có điều từ bé đã có dáng người to lớn, luôn bị người trong thôn bàn ra tán vào. Sau này hắn lớn lên quả thực rất nhanh, hơn nữa lượng ăn cũng rất lớn nên trong thôn xuất hiện những lời đồn không tốt. Những căn nhà bình thường hắn cũng không thể ra vào được nên năm mười tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà, vẫn luôn sống ở trên núi. Vì muốn sống sót nên không thể không trốn những loài mãnh thú hại người được, vì thế hắn mới trở thành một người thật dã man!”
“Đợi muội giải quyết xong chuyện ở đây rồi muội sẽ đi xem hắn!” Dạ Dao Quang gật đầu.
Dù sao cũng là một người vô tội, hơn nữa không thể làm việc mà lại bỏ dở được. Cô đi thăm hắn xem có chỗ nào khác bị người ta khống chế không. Từ việc hắn có thể dễ dàng chôn thiết chùy to như vậy với những việc hắn đã trải qua thì có thể thấy hắn phải là một người có lực sát thương rất lớn, nhưng không để lại tai họa ngầm hay làm tổn thương đến những bách tính vô tội khác.
Mọi người nói chuyện phiếm một lát, đợi sau khi màn đêm buông xuống, Dạ Dao Quang nắm chuẩn thời cơ rồi đẩy đám người Tiêu Sĩ Duệ đang vây quanh ra, đồng thời lệnh cho Càn Dương và Kim Tử bảo vệ bọn họ. Sau đó cô lại vẽ một vòng tròn rồi bảo bọn họ không được đi ra khỏi vòng tròn này, xong xuôi mới đi đến Thất Tinh Khốn Long trận.
Cô ngồi xếp bằng nhưng không ngồi trên mặt đất mà lại lơ lửng trong không trung. Hai tay cô vận đủ khí ngũ hành, khí ngũ hành nhẹ nhàng như sợi bông trên năm ngón tay Dạ Dao Quang hóa thành năm đường rồi theo tay cô chuyển đổi thủ quyết, năm đường khí ngũ hành bay ra, thiết chùy từ hai bên chuyển động rồi tụ lại ở giữa.
Khí ngũ hành nhẹ như bông kia kéo ra khí ngũ hành cực nhỏ như ba sợi bạc rồi từng vòng một cuốn chặt lấy thiết chùy. Dạ Dao Quang lại nhanh chóng biến hóa thủ quyết, ngôi sao trên trời đột nhiên sáng tối chập chờn, đôi mắt sáng như hoa đào trong phút chốc trở nên nghiêm túc.
Cổ tay cô thu về, khí ngũ hành như một sợi dây thừng kéo thiết chùy chuyển động, đồng thời mặt đất cũng rung chuyển một lúc, rung tới mức đám người Tiêu Sĩ Duệ đang ngồi yên lành suýt chút nữa đều ngã nhào.
“Nếu không biết chuyện này thì ta còn tưởng địa long muốn chuyển mình nữa đó!” Văn Du ngồi vững lại rồi nói.
“Là địa long chuyển mình!” Giọng Càn Dương nghiêm túc.
Văn Du không tiếp lời, địa long chuyển mình mà Văn Du nói tới là địa chấn, còn địa long chuyển mình mà Càn Dương nói tới là chỉ long mạch trong sơn mạch.
Những người khác đều hiểu nhưng không hiểu sao Lục Vĩnh Điềm lại không hiểu, hơn nữa còn cực kỳ sợ hãi: “Cái gì, địa long chuyển mình?”
“Ngồi xuống!” Ôn Đình Trạm kéo hắn ngồi xuống.
“Dù có chuyển mình thì cũng không ảnh hưởng gì đến cậu”.
Sắc mặt Lục Vĩnh Điềm lập tức trở nên ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mà bên kia Dạ Dao Quang lại vận tiếp một luồng khí ngũ hành, ánh mắt lạnh lẽo dùng sức kéo một cái.
Mọi người bỗng nhìn thấy một thiết chùy từ trong đất bay lên, lúc này Càn Dương nhảy lên giữ chặt lấy nó, giống như một cái thớt nhỏ được Càn Dương nắm trong tay. Càn Dương nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Lẽ nào đây lại là bảo bối gì sao?” Tần Đôn thấy bảo bối Càn Dương để trước mặt.
“Đây là hoàng thiết!” Càn Dương thấy Lục Vĩnh Điềm vươn cổ ra nhìn nên đã lấy nó làm ghế rồi giấu dưới mông.
Lục Vĩnh Điềm: “...”
Lúc này lại một cây khác bay ra, Lục Vĩnh Điềm nhảy lên cướp trước Càn Dương một bước, nhưng kết quả là rõ ràng Càn Dương bắt lấy nó thì cảm thấy rất nhẹ nhàng mà đến khi hắn bắt được thì lại cảm thấy thiết chùy này vô cùng nặng. Hắn ôm chặt lấy thiết chùy xong, cả người cũng nghiêng ngả ngã xuống.
Càn Dương thấy vậy liền chạy ra chỗ hắn cướp lại thiết chùy trong tay hắn: “Cậu xem thôi là được rồi!”
Lục Vĩnh Điềm tay trống không: “...”
Càn Dương không hơi đâu để ý đến hắn, lại nhảy lên bắt lấy cây tiếp theo bị Dạ Dao Quang nhổ lên rồi để tất cả chất đống bên cạnh mình.
“Chúng ta không thể đào từng cái một lên sao?” Tần Đôn nhìn trên trán Dạ Dao Quang đã toát mồ hôi, hơn nữa ngày càng mất sức nên không thể không nhỏ tiếng hỏi.
“Đây là trận pháp, đừng nói là mọi người mà đến cả ta cũng không phá nổi nữa là!” Càn Dương cũng có chút lo lắng nhìn Dạ Dao Quang, có rất nhiều trận pháp hắn cũng không biết rõ, đặc biệt là những thứ liên quan đến tinh tượng. Đây là điểm yếu nhất của hắn.
Thực sự bây giờ Dạ Dao Quang rất mệt, trước khi ra tay trong lòng cô đã hiểu rõ, nếu không cô cũng không sợ rút năm cây thiết chùy ra xong, lại không có sức đối phó với người bố trận. Mới rút được ba cây mà đã làm hao phí hơn một nửa khí ngũ hành của cô rồi!
Vừa xoay cổ tay, Dạ Dao Quang cắn răng chịu đựng để rút cây thứ tư ra ngoài, mặt đất lại là rung chuyển một lần nữa. Cơ thể Dạ Dao Quang cũng theo đó run lên, dường như mọi sức lực của cô đều đã dùng hết cả rồi. Nhưng vẫn còn một cây cuối cũng nữa. Nhìn lên bầu trời đêm, thời gian cũng sắp qua rồi, Dạ Dao Quang nhanh chóng để khí ngũ hành trong tràng hạt hấp thụ vào cơ thể, tập trung tinh thần rồi nhanh chóng tụ khí lại. Tinh thần hăng hái lên, cô lại tiếp tục quấn chặt lấy cây thiết chùy cuối cùng, không để ý trong đan điền đang có một cơn đau âm ỉ, cô hét lên một tiếng rồi nhanh chóng rút cây cuối cùng ra ngoài.
Cả ngọn núi đều bắt đầu rung chuyển mãnh liệt, đến giờ sức lực của Dạ Dao Quang đều đã bị rút cạn rồi, hơn nữa cô lại bị cơn chấn động này hất văng ra ngoài. Ánh mắt Ôn Đình Trạm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Dạ Dao Quang nên dường như cùng một lúc bay lên xoay người rồi ôm cô vào lòng dưới bầu trời đêm.
Ôm Dạ Dao Quang xoay người rơi xuống đất, mặt đất vẫn đang chuyển động không ngừng, vẫn không dừng lại. Đến khi Kim Tử tiến lên truyền cho Dạ Dao Quang một ít khí ngũ hành thì Dạ Dao Quang mới bình phục trở lại. Mặt đất vẫn đang rung chuyển, cơn chấn động này dường như không định dừng lại.
Dạ Dao Quang mở mắt, Càn Dương lập tức tiến lên trước: “Sư phụ, nó, nó rất đau”.
“Là ta đã tính sót rồi!” Ánh mắt Dạ Dao Quang có chút buồn bã, cô đứng lên đi đến chỗ thiết chùy trước mặt, đưa tay ra cầm lấy một cây.
“Người này dùng hết tất cả, nhiều hoàng thiết như vậy, long mạch này đã không thể giữ vững…”
Hoàng thiết giống như tên của nó vậy, nó là vua của thiết, có thể rèn trực tiếp ra pháp khí, chỉ có điều toàn bộ khí sinh cát đều gom lại hết trong đó nên rất khó phát hiện. Những danh khí độc nhất thực ra ít nhiều đều có thành phần của hoàng thiết cả, chỉ có điều người phàm không biết được mà thôi.
Đến giờ phút này Dạ Dao Quang thực ra cũng có chút may mắn, nhờ Ích Tây trưởng lão đích thân ra tay. Người có nhiều hoàng thiết như vậy hoặc là do may mắn, hoặc nhất định là người có ảnh hưởng lớn của đại môn phái nào đó.
“Sư phụ, chúng ta không thể cứu được nó rồi”. Càn Dương rất chán nản, trong lòng cảm thấy rất buồn.
“Tốn công vô ích rồi!”