Càng đi sâu vào, nhiệt độ ban đêm càng thấp, địa thế càng trở nên dốc đứng. Hai ngày trước thi thoảng còn có thể nhìn thấy vài thợ săn, đến ngày thứ ba đừng nói là người, ngay cả dấu vết của người cũng không có.
“Ban ngày đi đến cánh rừng này cũng rất u ám.” Tần Đôn không khỏi co rút bả vai.
“Thế này đã u ám rồi?” Dạ Dao Quang liếc mắt:
“Vậy nếu như cậu vào đến Tử Vong cốc không chừng sẽ sợ phát khóc.”
“Tử Vong cốc?” Tất cả đồng thanh.
“Ừm, Tử Vong cốc được gọi là cánh cửa của địa ngục, cách chỗ này của chúng ta...”
Dạ Dao Quang tung người lên bay vọt đến một ngọn cây rất cao, nhìn về phía xa một lúc. Cô nhảy xuống: “Đoán chừng còn khá xa.”
Núi Côn Lôn một nghìn năm trước và một nghìn năm sau khác nhau quá nhiều, toàn bộ địa mạo sông núi đều không giống nhau, ngay cả hình dáng cơ bản cũng có sự khác biệt. Dạ Dao Quang cũng không thể dựa theo trí nhớ của kiếp trước mà phán đoán được, nói thật thì hiện giờ cô cũng không biết cô đang ở vị trí nào của núi Côn Lôn.
Mấy người đều thở dài một hơi, vừa nghe thấy tên địa danh kia liền thấy đáng sợ.
“Yên tâm đi, ta sẽ không dẫn mấy người vào đó đâu.” Dạ Dao Quang thấy bộ dạng bọn họ căng thẳng không khỏi buồn cười.
“Nơi đó thiên lôi dày đặc, không ít sinh vật đang sống chạy qua chạy lại đều bị sét đánh. Dẫn mấy người vào đó, ta không thể chắc chắn sẽ mang mấy người còn sống trở về.”
Lần này Dạ Dao Quang vào núi Côn Lôn thực ra là đi tìm duyên sinh quan, sau đó tìm hiểu thêm về Ngũ Thải Thạch. Thuận tiện xem xem có thể thử vận may tìm được bảo bối hay không, tiện thể rèn luyện mấy người Tiêu Sĩ Duệ một chút.
Sau khi mấy người đang định thả lòng, ánh mắt Dạ Dao Quang liền chuyển: “Chỉ là ta không biết đường, nếu như xông vào, mấy người hãy mặc cho số phận đi.”
Nói xong, cô cũng không quan tâm mặt gương mặt than khóc của bọn họ liền nhảy qua mấy cành cây to chắc mọc tràn lan phía trước. Mấy người Tần Đôn và Văn Du lập tức trở nên đa nghi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ lo bị sét đánh.
Mắt thấy mặt trời sắp lặn, đám người Dạ Dao Quang gặp được người. Là hai nữ một nam, tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, hơn nữa đều là người tu luyện, ba người họ đều ở kỳ Kim Đan đỉnh phong. Mấy người họ nhìn thấy Dạ Dao Quang, cảm thấy tu vi Dạ Dao Quang hơn hẳn liền đứng lên ôm kiếm im lặng hành lễ, đây là quy tắc của người tu luyện. Dạ Dao Quang gật đầu.
Sau đó bọn họ rời đi tìm một nơi khác để nghỉ ngơi, vừa mới cắm trại xong Dạ Dao Quang bỗng cảm thấy có người đang đến gần, lần này là năm người, một người lớn tuổi dẫn theo hai nam hai nữ vẫn còn trẻ, người cao tuổi cũng là Nguyên Anh kỳ. Người đó liền gật đầu ra hiệu với Dạ Dao Quang, bốn người phía sau ông cũng hành lễ với Dạ Dao Quang. Mấy người đó đều lướt qua đoàn người Dạ Dao Quang rời đi.
“Dao Dao, bọn họ không phải đi cùng nhau.” Ôn Đình Trạm nói ba người trước cùng ba người sau không giống nhau, bất luận là ăn mặc hay ký hiệu trên người đều không giống nhau.
“Là hai môn phái.” Dạ Dao Quang đã nhìn ra.
“Hàng năm núi Côn Lôn đều có nhiều người tu luyện vậy sao?” Tiêu Sĩ Duệ cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Không đâu.” Dạ Dao Quang lắc đầu.
Bất luận là kiếp trước hay hiện tại, môn phái của người tu luyện đều không lập ở núi Côn Lôn bởi vì núi đại thần không nên thuộc về bất kỳ môn phái nào, bằng không sẽ hợp lại đánh nhau. Núi Côn Lôn cùng lắm chỉ có những đạo quan do chân quân không màng thế sự, có tu vi cao khiến những môn phái tu luyện khác sợ hãi lập nên mà thôi, ví dụ như duyên sinh quan hiện giờ.
Cho nên Dạ Dao Quang cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại liên tục gặp được hai môn phái.
“Lợi ích.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói:
“Nếu là núi thần, là thánh địa chim quý thú hiếm, hoa cỏ kỳ dị, chắc hẳn là có bảo vật gì đó hấp dẫn họ đến đây.”
“Tuyệt đối không phải bảo vật bình thường.” Dạ Dao Quang cũng đồng ý.
Dựa theo kinh nghiệm, những người này đều không phải chủ lực mà là những người có kinh nghiệm được môn phái cử đi, nếu không sẽ không xuất hiện từng nhóm ở nơi khu vực này. Như vậy ở phía trước, chủ lực nói ít cũng là trên Hóa Thần kỳ, thứ muốn tranh đoạt này tuyệt đối không phải là bảo vật bình thường. Dạ Dao Quang tuy rất yêu thích tài vật nhưng cũng không dự định muốn xen một chân vào dưới tình thế biết rõ như vậy.
“Chúng ta đi đến nơi của chúng ta là được.” Dạ Dao Quang căn dặn mọi người.
Sau đó họ ném chuyện này khỏi đầu, ăn xong bữa tối liền đi ngủ.
Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, Dạ Dao Quang lại gặp hai nhóm người không giống với hai nhóm người trước, khiến Dạ Dao Quang càng lúc càng khẳng định suy đoán của bản thân. Thế nhưng bọn họ đều không quan tâm mà tiếp tục đi sâu vào trong.
Đi đến xế chiều, trước mặt bọn họ xuất hiện núi tuyết, nắng chiều chiếu xuống núi tuyết lộ ra cảnh đẹp đặc sắc. Trên tuyết trắng tinh khiết như đang khoác lên ánh nắng đỏ rực như lụa đỏ, hiện ra tia sáng vàng óng, trắng lóa mắt, vàng chói mắt tạo nên sự thiêng liêng khiến người ta phải tôn sùng.
“Thật đẹp.” Tần Đôn trước giờ chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú, nhìn đi nhìn lại từng chút một. Tay hắn nhẹ nhàng khua, dường như đang cân nhắc xem nên dùng màu gì để vẽ xuống, bộ dạng thiết tha hận không thể in xuống toàn bộ những thứ đang nghĩ trong đầu.
“Sư phụ, có linh khí.” Càn Dương nhìn chằm chằm núi tuyết đối diện.
“Cần cậu nói sao?” Có linh khí lưu động, Dạ Dao Quang đương nhiên bén nhạy hơn Càn Dương.
“Linh khí gì?” Lục Vĩnh Điềm tiến lên hỏi.
“Linh vật.” Dạ Dao Quang liếc hắn: “Trời tối rồi, chuẩn bị ăn đi.”
“Chúng ta không đi lên...” Tiêu Sĩ Duệ nghĩ rẵng bọn họ muốn đi lên đỉnh núi tuyết.
“Ta đi lên, mọi người không cần đi.” Dạ Dao Quang nói.
Ngọn núi cao hơn nhiều so với mặt biển, không khí loãng, những người thường như nhóm người Tiêu Sĩ Duệ căn bản không có cách nào đến được.
Vì vậy tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị ăn tối, ăn xong bữa tối Ôn Đình Trạm ngồi cạnh Dạ Dao Quang: “Bản thân nên cẩn thận, chúng ta ở dưới chờ nàng.”
“Chàng không đi cùng muội sao?” Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, cô tưởng rằng Ôn Đình Trạm muốn đi cùng cô.
“Ừm?” Ôn Đình Trạm nghi hoặc: “Ta có thể lên sao?”
“Có thể, thân thể của chàng chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.” Dạ Dao Quang gật đầu.
Cô vốn định cùng đi với Ôn Đình Trạm, để Càn Dương, Liên Sơn cùng Kim Tử bảo vệ đám người Tiêu Sĩ Duệ. Nếu đổi lại là thường ngày thì cô không thể bỏ lại bọn họ, nhưng hiện giờ không giống vậy, có nhiều người tu luyện tiến vào, yêu vật căn bản không dám xuất hiện. Còn dã thú bình thường đã có Liên Sơn và Càn Dương ở đó, hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Vậy ta với nàng cùng đi.” Ôn Đình Trạm nhoẻn miệng cười.
Cậu vốn không định đi theo, sợ sẽ gây phiền phức cho Dạ Dao Quang.
“Vậy thì đi thôi.” Dạ Dao Quang đứng lên, chuyện này nên đi buổi tối sẽ tốt hơn, bóng đêm là một thứ che chở rất tốt. Ánh mắt cô nhìn về phía Càn Dương và Liên Sơn:
“Ở đây giao cho hai người canh giữ.”
“Vâng, sư phụ.” Hai người liên tục gật đầu.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhân lúc bóng đêm ngày càng dày, nhanh chóng chạy đến núi tuyết đối diện. Dạ Dao Quang tu luyện ngũ hành nên lực cảm nhận mạnh hơn rất nhiều so với nhiều người khác. Một đường đi lên, Dạ Dao Quang không chạm mặt người tu luyện nào, trong lòng cô không khỏi mừng thầm, xem ra cô là người đầu tiên phát hiện.