"Tiện nhân." Qua Vô Âm thấp giọng quát, nàng tung người vọt đến chỗ hai người kia. Cùng lúc đó một cây roi màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện rạch vào không trung, nhào về phía hai người.
Ngay lúc thấy khí thế Qua Vô Âm, hình như đã dự liệu được Qua Vô Âm sẽ bộc phát thế nào, Dạ Dao Quang thấy rất rõ ràng cả người cô gái kia mềm nhũn như bị cái gì đó đẩy té lộn nhào. Qua Duệ Trọng vội vã đưa tay đỡ nàng ta, đúng lúc nhìn thấy Qua Vô Âm vung roi tới, cây roi ngoan độc không có bất kỳ đường sống nào vụt về phía ông.
Vốn dĩ tu vi hiện tại của Qua Duệ Trọng cũng không bằng Qua Vô Âm, bằng không cũng sẽ không đến tận bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Qua Vô Âm. Khi nhìn thấy một roi này của Qua Vô Âm, theo bản năng ông muốn đẩy cô gái bên cạnh ra, nào ngờ nàng ta lại đứng chắn ngay trước mặt ông, một roi kia hung hăng đập thẳng vào lưng cô gái.
Lúc này cô gái kia phun ra một ngụm máu, máu của nàng ta là màu xanh lục.
Dạ Dao Quang nghĩ cô gái này có lẽ là người Qua Duệ Trọng thực sự yêu, tiểu yêu tinh kia.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh!” Ôm thật chặt Dương Thanh Thanh, sắc mặt Qua Duệ Trọng đại biến, ánh mắt nhìn về phía Qua Vô Âm đầy máu giống như không phải nhìn con gái ruột của mình nữa mà là nhìn kẻ thù giết cha:
“Nghiệp chướng!”
Một tiếng quát chói tai, cổ tay Qua Duệ Trọng vừa xoay, một sợi chỉ bạc như con rắn bay ra. Chỉ bạc vừa bay ra, Qua Vô Âm sầm mặt lại, nàng nhanh chóng tung người lên, mà sợi chỉ bạc kia dường như có ý thức riêng của nó, khi Qua Duệ Trọng xoay đầu ngón tay thì đuổi sát Qua Vô Âm.
Sợi chỉ bạc kia không biết là vật gì, xảo quyệt, linh hoạt, còn ẩn chứa sức lực mạnh mẽ. Tu vi của Qua Duệ Trọng bây giờ căn bản không cao bằng Qua Vô Âm, lại bị sợi chỉ bạc này bức bách đến không có chỗ tránh.
Nhất là khi một roi của Qua Vô Âm vung lên trên sợi chỉ bạc, sợi chỉ bạc kia chớp mắt đã xoắn nát vũ khí của Qua Vô Âm, đến mức Dạ Dao Quang bắt đầu lo lắng.
Tay Qua Vô Âm cầm vũ khí bị xoắn nát hình như đã bị thương nặng, bất lực rũ xuống, sợi chỉ bạc kia xé không trung lao tới. Một tay khác của Qua Vô Âm vận khí, chỉ bạc lại xoắn nát nội khí của Qua Vô Âm, hướng thẳng đến mặt Qua Vô Âm.
Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lẽo, cô nhanh chóng xoay người, trường lăng lượn vòng ra bao chặt lấy sợi chỉ bạc kia. Lúc này Dạ Dao Quang mới cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của sợi chỉ bạc, cô không chút nghi ngờ nếu trong tay cô không có trường lăng do Thần Ty mềm dẻo và khó tiêu diệt nhất bện thành, e rằng cũng sẽ bại trận như cây roi của Qua Vô Âm.
Tuy là như thế, một sợi chỉ bạc bị trường lăng bao lấy cũng linh hoạt như rắn quấn lên theo trường lăng, thẳng đến tâm mạch của Dạ Dao Quang. Ánh mắt Dạ Dao Quang nghiêm lại, lòng bàn tay khác vận khí muốn nắm lấy đỉnh trường lăng. Cô vốn muốn ngăn chặn chỉ bạc đang quấn lên, lại không phát hiện ra sợi chỉ bạc sắc bén như lưỡi dao, khí ẩn chứa càng thêm mạnh mẽ khiến cô không cách nào khống chế, cả cổ tay đều run rẩy tê dại.
Một luồng sức mạnh liên tục đối lập với cô, một cơn đau ray rứt từ ngực lan tràn ra, cuối cùng bàn tay Dạ Dao Quang đau đến mức lặng đi. Cô khẽ buông tay, sợi chỉ bạc kia bắn ra, lớn dần trong mắt Dạ Dao Quang.
"Dao Quang!"
Khi sợi chỉ bạc chỉ còn cách chân mày Dạ Dao Quang một tấc thì ngừng lại, không khí bốn phía dường như cứng đờ. Dạ Dao Quang quay đầu nhìn thấy một bóng người gần như từ không trung xuất hiện trước mặt cô.
Ánh mắt Hư Cốc chân quân trầm xuống, nhưng thấy áo bào rộng lớn của ông vung lên, sợi chỉ bạc liền bốc cháy, chớp mắt hóa thành tro tàn trong hư không. Hư Cốc chân quân quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Qua Duệ Trọng:
“Là ai cho Qua Vụ hải lá gan động đến con gái của lão?”
Sắc mặt Qua Duệ Trọng trắng nhợt, lần này ông tới duyên sinh quan không phải vì đại hội luận đạo, tu vi của ông bây giờ cũng không có bản lĩnh kia. Ông đến chỉ vì muốn tìm một món đồ, một pháp bảo có thể xua đuổi yêu khí trên người ông yêu thương. Vì vậy ông không hề tham gia vào đại hội luận đạo, cũng không biết quan hệ giữa Dạ Dao Quang và Hư Cốc.
Ngay lúc này, rất nhiều người bị thu hút đến, Qua Mậu cũng vội vàng chạy lại. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông tức giận trừng mắt với Qua Duệ Trọng rồi mới hành lễ với Hư Cốc chân quân: “Chân quân thứ tội.”
“Lão nhân, con không sao.” Tuy Dạ Dao Quang rất chướng mắt Qua Duệ Trọng nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của Qua Vô Âm, cũng không tiện làm Qua Vụ hải bẽ mặt trước nhiều người như vậy. Hơn nữa Qua Mậu còn giúp bọn họ thắng trong cuộc so tài, thế nào cũng phải nể mặt.
“Duyên sinh quan là nơi quan trọng cỡ nào, vậy mà Qua Vụ hải của các người lại mang một con yêu nghiệt vào.” Vân Lạp thấy thụ yêu bên cạnh Qua Vụ hải, mặt lập tức biến sắc. Ông ta rất căm hận yêu quái.
“Ta sẽ đích thân đi tìm Thiên Cơ chân quân thỉnh tội.” Qua Mậu cũng không ngờ Qua Duệ Trọng lại mang theo con yêu tinh này, ngay lập tức đến nhìn cũng không muốn nhìn Qua Duệ Trọng nữa, trong lòng cũng giận không kìm được. Nhưng dù Qua Vụ hải bọn họ có trăm cái sai cũng chưa đến lượt Phiêu Mạc Tiên tông xử lý.
Vân Lạp lập tức nghẹn lời, sắc mặt không tốt phất tay áo rời đi.
“Vô Âm, tỷ có sao không?” Dạ Dao Quang nắm lấy tay Qua Vô Âm, phát hiện tay nàng còn đang run rẩy. Đây không phải là bị thương, mà là đang kiềm chế ý hận.
Dạ Dao Quang nhìn Qua Duệ Trọng, ánh mắt của cô lạnh lùng rơi vào người yêu tinh: “Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma. Làm mưa làm gió sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo.”
Sau đó cô kéo Qua Vô Âm đi.
“Nha đầu kia, không biết phân biệt nặng nhẹ, đó là tơ đoạt mệnh, dù là Hóa Thần kỳ cũng chưa chắc đã đối phó được, con chỉ là Nguyên Anh kỳ mà cũng dám đánh.” Hư Cốc không khỏi quát lớn.
“Con sai rồi.” Dạ Dao Quang vội vàng nhận sai, cô thực sự không biết thứ kia lại lợi hại như vậy, nếu Hư Cốc tới trễ, sợ là cô cũng thành tàn phế.
“Đồ nha đầu con…” Hư Cốc muốn nói gì đó, cuối cùng nhìn Qua Vô Âm đang im lặng rồi đơn giản phất tay áo rời đi.
Dạ Dao Quang đưa Qua Vô Âm trở về phòng của bọn họ, pha cho Qua Vô Âm một bình trà tuyết hoa cúc: "Vô Âm..."
Qua Vô Âm lẳng lặng nhận chén trà rồi bỗng cười thê lương: “Tỷ chỉ cho là lần trước ông ta hồ đồ trong chốc lát, bây giờ mới biết, con gái ruột thịt cũng không bằng một sợi tóc của yêu tình trong lòng ông ta. Thế gian này có cha ruột nào dùng tơ đoạt mệnh với con gái mình hay không, ha ha…”
Dạ Dao Quang khẽ thở dài một hơi, cô không biết phải khuyên bảo thế nào. Qua Vô Âm vốn ra tay cũng rất có chừng mực, mặc dù dùng toàn lực nhưng chỉ đánh vào giữa hai người, chỉ cần hai người đẩy nhau ra là có thể tránh được, nhưng cô gái kia...
“Vô Âm, vô tình thì không hận, không si tình thì không bị tổn thương, không thích thì không đau.” Dạ Dao Quang đưa tay vỗ vai Qua Vô Âm. Cô cũng là người đã từng bị người nhà vứt bỏ, học được cách không để ý, cũng sẽ không đau khổ.
“Muội cho rằng tỷ không so đo thì tiện nhân kia sẽ bỏ qua cho tỷ?” Qua Vô Âm lạnh lùng chế giễu:
“Nàng ta còn chưa biến hình thì đã có bản lĩnh tìm người giết tỷ, tỷ và nàng ta không thể nào cùng tồn tại.”