“Ôn công tử tâm tư tinh tế, mưu trí hơn người.” Chứng kiến kết quả như vậy, Tô Bát cũng không nhịn được mà tán thưởng.
Bọn họ thường tự cao tự đại là người tu luyện nhưng khi đi đến địa cung mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Nếu lúc này Ôn Đình Trạm có chút tư tâm thì sợ rằng chỉ cần Ôn Đình Trạm động ngón tay đã có thể tiêu diệt toàn bộ đám người tu luyện bọn họ.
“Tô trưởng lão chớ khen vội, ta vẫn chưa giải quyết xong.” Ôn Đình Trạm nhíu mày.
“Chúng ta hợp lực không biết có thể đưa nghĩa phụ đi được không?”
Thật ra cậu chỉ muốn thử nghiệm một chút, nhưng sự thực chứng minh là lối đi kì dị này có để lại đường sống, nếu không thì vô cùng phức tạp.
“Nếu đây là dựa vào linh khí đối lập để vận chuyển thì muội có cách khác đưa nghĩa phụ đi.” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm. Càng là linh khí cao, càng đối lập với nhau mạnh hơn, cô thật sự có cách đưa nghĩa phụ đi.
“Dạ cô nương, tu vi của chân quân…” Ngoại trừ Ôn Đình Trạm thì mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Qua Vô Âm có chút suy nghĩ.
“Ta sẽ không lừa gạt các người…” Dạ Dao Quang tự tin như lúc ở hoàng tuyền, hơn nữa có chuyện lúc trước nên mọi người cũng tin tưởng Dạ Dao Quang.
“Trước tiên sẽ đưa chân quân ra ngoài sao?” Mạch Địch lên tiếng.
“Không, đưa lão đầu ra ngoài xong thì ai có thể đưa mọi người đi?” Dạ Dao Quang lắc đầu sau đó nói với Hư Cốc:
“Lão đầu, người đưa Mạch nhị thúc…”
“Không dám, không dám, Dạ cô nương đừng xưng hô với ta là Mạch nhị thúc.” Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang gọi như vậy khiến ông giật mình.
Dạ Dao Quang là nghĩa nữ của Hư Cốc, thứ bậc của Hư Cốc chính là tằng tổ phụ của Mạch Địch, theo lý thuyết thì Dạ Dao Quang chính là tổ mẫu của Mạch Địch.
Nhưng những lời này nói ra chỉ khiến mọi người thêm lúng túng nên Mạch Địch nhân tiện nói: “Dạ cô nương có thể gọi thẳng tên ta.”
Nơi đây không chỉ mình ông có thứ bậc thấp hơn Hư Cốc, ngay cả Tô Bát cũng thấp hơn, phải gọi Dạ Dao Quang bằng sư cô, Qua Mậu cũng vậy…
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Hư Cốc, đều là tại người này làm hại cô không giải thích được chuyện thứ bậc kia, nhưng giờ có nói gì cũng vô ích: “Lão đầu, trước tiên hãy đưa Mạch trưởng lão, Tô trưởng lão, Qua trưởng lão đi…”
Hư Cốc gật đầu, người đầu tiên là Tô Bát. Ngay lập tức ông và Tô Bát ở hai đầu, Hư Cốc chuyển hướng đi tới, Tô Bát cũng phải di chuyển, sau đó chỉ thấy Hư Cốc đi về phía trước ba bước, Tô Bát liền như người trượt băng lao qua người bọn họ, cũng may lối đi đủ rộng nên không ai bị đụng vào.
“Thoạt nhìn đúng là rất thoải mái.” Cứ như vậy lập tức bay ra ngoài, vẻ mặt Dạ Dao Quang tràn đầy hứng thú.
“Có muốn lão gia ta cho con thử một lần không?” Hư Cốc cười nói.
“Nếu đưa con đi thì người phải ở lại đây cả đời rồi!” Dạ Dao Quang liếc mắt, sau đó nói:
“Mau làm việc đi…”
Kế tiếp là Qua Mậu và Mạch Địch, còn có mấy người môn phái khác. Khi đến lượt Vân Phi Ly và Mạch Khâm thì Dạ Dao Quang liền kêu ngừng lại: “Lão đầu, hai người bọn họ không chịu nổi đâu, người đứng yên đừng nhúc nhích.”
Dựa vào sức mạnh của Hư Cốc thì ngay cả Tô Bát cũng bay ra ngoài, mà tốc độ của Mạch Khâm và Vân Phi Ly thì càng không thể so sánh.
“Vậy con muốn như thế nào?” Hư Cốc trừng mắt với Dạ Dao Quang.
“Con không đưa bọn họ ra ngoài sớm, chẳng lẽ để bọn họ ở lại đây chơi?”
“Sống năm trăm năm mà đầu óc chả linh hoạt chút nào!” Dạ Dao Quang ghét bỏ liếc mắt nhìn Hư Cốc, sau đó một tay bắt được tay Mạch Khâm.
“Mạch đại ca, chúng ta đưa Vân công tử ra ngoài trước.”
Vân Phi Ly và Mạch Khâm có tu vi gần giống nhau, Mạch Khâm kết hợp cùng Dạ Dao Quang có thể đưa Vân Phi Ly ra ngoài. Mạch Khâm khẽ gật đầu, Vân Phi Ly cũng chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tuy nhiên tốc độ lại hơi chậm một chút, cũng may sau khi điều chỉnh lại thì Vân Phi Ly cũng được đưa ra ngoài. Sau đó Dạ Dao Quang liền kéo Qua Vô Âm nhưng không cách nào đưa Mạch Khâm ra ngoài được.
Điều chỉnh nhiều lần không được, chênh lệch thật sự quá lớn. Hai Nguyên Anh kỳ đúng là không đỡ được một Hóa Thần kỳ, sau cùng phải tăng thêm Ôn Đình Trạm cũng không được.
Dạ Dao Quang chỉ có thể dùng tay che mặt: “Mạch đại ca, phiền huynh ngồi máy thời gian một lần…”
Mạch Khâm còn không hiểu “máy thời gian” là thứ gì đã bị Hư Cốc dùng một bước chân đưa ra ngoài ngàn dặm. Dạ Dao Quang nhìn tốc độ kia, Mạch Khâm nhanh như chớp đã biến thành một chấm đen, hy vọng bên ngoài có người đón được Mạch Khâm.
“Vô Âm, muội và Trạm ca đưa tỷ ra ngoài.”
Dạ Dao Quang tu luyện khí ngũ hành nên mạnh hơn Qua Vô Âm, nhưng vì tốc độ nhanh hơn nên Dạ Dao Quang phải kéo theo Ôn Đình Trạm, nhẹ nhàng đưa Qua Vô Âm ra ngoài. Sau đó Dạ Dao Quang lại đưa Ôn Đình Trạm ra: “Trạm ca, chờ muội!”
“Nhất định phải đi ra!” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
Sau khi đưa Ôn Đình Trạm ra ngoài cũng chỉ còn lại hai cha con: “Lão đầu, còn lại hai chúng ta.”
“Đúng vậy! Nha đầu, đây chính là duyên phận!” Hư Cốc cười nhạt.
“Lão đầu, người đưa nhiều người đi như vậy, con cũng cho người nếm thử mùi vị của máy thời gian.” Dạ Dao Quang âm trầm cười một tiếng.
Cô giơ tay lên, Tử Linh châu lơ lửng trong lòng bàn tay. Đây chính là lý do tại sao cô phải đưa Hư Cốc ra ngoài sau cùng, bởi vì cô không muốn bại lộ Tử Linh châu trước mặt người khác.
“Đây là…” Hư Cốc khiếp sợ không thôi.
“Nha đầu này toàn thân đều là bảo bối…”
“Tất nhiên, cho nên có nữ nhi như con đúng là tiện cho người.” Dạ Dao Quang giương cằm lên.
Lúc này cô quay lưng về phía lối ra, đứng đối mặt với Hư Cốc, đầu ngón tay thúc giục Tử Linh châu, nhanh chóng đi về phía Hư Cốc. Sức lực mạnh mẽ của Tử Linh châu đã khiến thân hình Hư Cốc khẽ dao động, Hư Cốc vừa bước ra một bước đã lập tức bị Dạ Dao Quang đẩy về phía lối ra.
Sau khi đưa Hư Cốc ra ngoài, Dạ Dao Quang thở dài một hơi. Lúc này cô đứng cạnh cánh cửa ra vào, khoảng cách cũng không xa, cô đưa tay vuốt ve Tử Linh châu: “Tiểu bảo bối, ta phải chịu một lời nguyền rủa mới lấy được ngươi, ngươi cũng không thể vứt bỏ ta, phải nhớ rõ khí tức của ta, nhớ đường về nhà đó.”
Nói xong Dạ Dao Quang lập tức ném Tử Linh châu về phía trước, bản thân cô lại vận khí tiến lên.