Một vài tia sáng ngũ sắc bay ra từ chỗ khe nứt, địa cung dâng lên một tầng sáng mông lung như một đàn đom đóm bay lên. Từng vết nứt đều như dâng lên một chùm tia sáng, ánh sáng rự rỡ sách chói mắt chớp nháy.
Dạ Dao Quang vươn đầu ngón tay vẫn còn vết máu lúc trước chạm vào ánh sáng từ mặt đất bay lên, ánh sáng dạng hình xoắn ốc thoát ra càng lúc càng nhiều, nhanh chóng bao phủ cả người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
"Là lão đầu." Khóe môi khô khốc của Dạ Dao Quang hơi cong, nở ra một nụ cười sáng chói.
Dù đầu cô rối bù nhưng nụ cười vui sướng xuất phát từ trong lòng vẫn sáng rực dưới ánh ngũ sắc, rực rỡ mê người.
Rất lâu sau, một hình bóng xuất hiện trong vầng sáng, nước mắt Dạ Dao Quang lại rơi xuống, cô lẩm bẩm kêu: "Lão đầu."
Hình bóng quanh quẩn trong vầng sáng cười hiền hòa với cô. Ông im lặng vẫy tay với cô, một luồng ánh sáng bay tới vây quanh Dạ Dao Quang. Vết thương, vết bẩn trên người Dạ Dao Quang trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, ngay cả nội thương đau đớn trên người cô cũng lập tức hết hẳn.
Một luồng sáng chợt bay ra ngoài, bay ra từ trung tâm địa cung.
Và rồi Dạ Dao Quang vừa cười vừa khóc, ngóng nhìn theo Hư Cốc quanh quẩn bên trong luồng sáng rồi biến mất...
"Đây... đây chính là phi thăng sao?" Giọng Tô Bát không kìm chế được run rẩy.
"Trạm ca!" Dạ Dao Quang xoay người ôm Ôn Đình Trạm thật chặt.
Lần này không phải đau lòng, mà là mừng đến chảy nước mắt.
"Thì ra độ kiếp không phải là cửu trọng lôi kiếp như chúng ta nghĩ..." Qua Mậu cũng vô cùng chấn động.
Độ kiếp thật ra là kiếp sinh tử, có thể bỏ sự sống hy sinh vì đại nghĩa thì mới vượt qua kiếp nạn...
Bầu trời của núi Côn Lôn xuất hiện một dải cầu vồng ngũ sắc trọn một ngày. Thiên Cơ đạo quân đứng ở đài ngắm sao lộ ra vẻ vui mừng mang theo một nụ cười hâm mộ.
"Sư phụ..." Trường Diên đạo trưởng thấy dải cầu vồng khác với bình thường này tản ra khí ngũ hành dày đặc, thậm chí loài hoa ngàn năm không nở được trồng ở đài ngắm sao cũng đã bung nở, không khỏi vô cùng chấn động.
"Đây là phúc trạch của Hư Cốc sư bá của con." Thiên Cơ đạo trưởng chỉ để lại một câu nói này rồi biến mất.
Mà trong địa cung, Dạ Dao Quang dẫn theo đám người Ôn Đình Trạm một đường không bị trở ngại, toàn bộ cơ quan của địa cung đều được mở, tất cả nguy hiểm đều hóa thành hư không. Nửa đường bọn họ thấy mấy người Vân Lạp bị trọng thương.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bọn người Vân Lạp bị thương rất nặng, họ đều nghĩ mình phải chết dưới địa cung, bảo vật họ ngầm chiếm đoạt lại đột nhiên biến mất.
"Đại trưởng lão, Hư Cốc chân quân phi thăng thành công, là phúc trạch của Hư Cốc chân quân!" Vân Phi Ly vừa nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc này của Vân Lạp và Vân Dậu cũng biết bắt nguồn từ đâu.
"Phi thăng thành công?" Đầu tiên, Vân Lạp kinh ngạc, sau đó hiểu rõ, cuối cùng là hối tiếc, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy. Đây là khoảnh khắc cảm ngộ may mắn, khai sáng tâm hồn quan trọng đến mức nào. Hắn đã tiến vào Đại Thừa kỳ vài chục năm, trăm năm tới cũng phải tiến vào Độ Kiếp kỳ.
"Thất công tử, người tìm được đá Nữ Oa rồi ư?" Vân Dậu thấy đá Nữ Oa trong tay Vân Phi Ly thì hưng phấn nói.
"Vâng, là Dạ cô nương nhường cho." Vân Phi Ly nói.
"Không, đây là vật mà Vân công tử nên có được, không phải do ta nhường." Dạ Dao Quang giải thích.
"Mọi người cũng không cần khiêm tốn, mau rời khỏi chỗ này. Chúng ta trở về báo tin với mọi người." Mạch Địch cười nói.
Do đó mọi người nhanh chóng rời khỏi địa cung, chỉ cần là người không chết trước khi Hư Cốc phi thăng đều lần lượt tụ họp với bọn họ. Chuyến hành trình đến địa cung lần này của bọn họ không quá thảm hại, ngoại trừ vài môn phái có vài người tổn thất...
Ra khỏi địa cung, tâm trạng của mọi người đều hết sức phức tạp. Nguy hiểm trùng trùng bên trong địa cung vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nhưng những kinh nghiệm quý báu này, nhất là việc được tận mắt thấy Hư Cốc phi thăng sinh ra một cảm giác vui sướng khó mà miêu tả được. Nhưng nghĩ đến những người đã mất, vui sướng phấn chấn này lại giảm.
Mà Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm lại càng xúc động muôn vàn. Tuy lúc này không tìm được đá Nữ Oa nhưng Dạ Dao Quang có thể thấy Hư Cốc phi thăng, đồng thời cũng nhận được giao tình với các đại môn phái ở địa cung, cũng không thiếu đồ tốt. Đối với cô mà nói thì đã coi như là viên mãn, làm người không thể quá tham lam.
Nhưng bọn họ mới vừa trở về duyên sinh quan, tin Hư Cốc phi thăng đã truyền khắp nơi. Ngay cả mấy người Tiêu Sĩ Duệ cũng nghe được, xông tới líu ríu hỏi ngươi một câu, ta một câu.
"Mọi người chờ sau khi ta và Trạm ca rửa mặt rồi hỏi được không?" Họ vừa mới ra khỏi địa cung đấy?
Mấy người họ lúng túng buông ra, chờ bọn họ về đến phòng, duyên sinh quan đã chuẩn bị nước ấm rửa mặt xong. Vì chung phòng với Qua Vô Âm, cô đã được Hư Cốc dùng linh ngũ hành tẩy rửa, nên để Qua Vô Âm tắm rửa trước, Qua Vô Âm cũng không từ chối.
Đợi lúc Qua Vô Âm tắm, Dạ Dao Quang bắt đầu kiểm tra thu hoạch của cô. Mấy thứ này đều thuộc về mình cô. Còn những thứ Mạch Địch và Tô Bát lấy được ở địa cung, nếu cô đoán không sai, vì lão đầu tử phi thăng, ngày mai bọn họ sẽ đem đến cho cô.
Trong lúc bất chợt, tia sáng ngũ sắc chợt lóe lên trong khóe mắt. Dạ Dao Quang thấy trong đống đồ cô đổ ra có một quả mận to to, hiện lên tia sáng liên hoa ngũ sắc. Dạ Dao Quang chụp vào trong tay, cảm nhận được nó có linh ngũ hành.
Đá Nữ Oa, là đá Nữ Oa!
Dạ Dao Quang kích động muốn hét lên, nhất định là lão đầu, chỉ có lão đầu mới có bản lĩnh này, là lão đầu thả vào người cô trong phút cuối cùng. Khi đó cả trái tim cô đều chìm vào vui sướng vì lão đầu phi thăng thành công nên mới không chú ý. Kìm không được kích động trong lòng, Dạ Dao quang cầm đá Nữ Oa chạy ra khỏi phòng mình, hướng thẳng đến phòng Ôn Đình Trạm.
Nhưng khi cô mở cửa ra, Ôn Đình Trạm ngâm mình trong thùng gỗ vất vả lắm mới thả lỏng chợp mắt một tí hoảng sợ giật mình, lúc này đứng lên khỏi thùng gỗ, nhìn lại.
Sau đó Dạ Dao Quang lập tức hóa đá. Cô hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn Ôn Đình Trạm cả người trần trụi. Thùng gỗ chỉ có cặp mông vểnh cao của cậu, rồi cả vị trí quan trọng, Dạ Dao Quang đều thấy rõ ràng.
Vẫn là Ôn Đình Trạm nhanh chóng kịp phản ứng, lấy y phục bên cạnh che người mình.
Dạ Dao Quang chẳng biết làm sao, ngón tay chỉ ngang chỉ dọc mới tìm thấy giọng của mình: "Gì nhỉ, muội mệt quá, mộng du, muội chẳng thấy gì cả."
Nói xong cô lập tức đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng chạy về phòng của mình, hai tay bưng lấy khuôn mặt nóng hổi như trứng gà rán của cô..
"Trời đất ơi, giáng thiên lôi đánh chết ta đi." Dạ Dao Quang kêu rên.