Ôn Đình Trạm vội vã kéo cần câu, lần đầu tiên kéo chiếc cần vẫn không động đậy. Hai người khẽ liếc nhau, Dạ Dao Quang nói: “Là một con cá lớn.”
Ôn Đình Trạm ngưng tụ chân khí vào lòng bàn tay truyền vào cần câu, sau đó mới lôi được một con cá lớn màu trắng lên. Con cá này dài khoảng một thước, gần đầu có vẩy màu xanh đen. Mặt bên đều là vẩy màu xanh đen, phần bụng là màu trắng, cạnh vây lưng và vây bụng có sừng gai nhỏ.
Loại cá này Dạ Dao Quang đã gặp qua, chính là cá thu.
“Ha ha! Trạm ca, chàng cũng thật là, con cá này dùng làm canh chính là món ăn ngon nhất!” Dạ Dao Quang đưa tay nhận lấy:
“Chàng câu tiếp đi, muội đi nấu bữa tối.”
“Con cá lớn như thế, hai chúng ta ăn cũng không hết, xách về phòng bếp của nha phủ nấu, sau đó mời Nghiêm thúc nếm thử được không?” Ôn Đình Trạm cũng không buông con cá ra, chỉ hạ cần câu xuống, nói với Dạ Dao Quang.
“Chàng không câu nữa sao?” Dạ Dao Quang khó hiểu, vừa xuất câu đã câu được cá lớn mà lại nói không câu nữa?
“Vui đùa mà thôi, ăn con cá này đã dư thừa rồi, không cần phải phí công.” Ôn Đình Trạm lưu loát nói.
Dạ Dao Quang cũng hơi đói, tuy bọn họ vừa câu đã được cá lớn nhưng cũng đã ngồi ở chỗ này hơn nửa canh giờ, bầu trời cũng sắp tối đen rồi bèn nhún vai thu cần câu lại: “Vậy thì được, mai chúng ta lại tới đây, muội muốn câu tôm lớn, muội thích ăn nhất là tôm hùm!”
Ôn Đình Trạm mang theo con cá thu lớn đi cả một đoạn đường, thu hút không ít ánh mắt của ngư dân xung quanh. Bọn họ cũng không khỏi bật ngón tay cái lên khen ngợi Ôn Đình Trạm. Ngày xưa bọn họ đi câu đều dùng lưới, rất ít khi câu được cá to như vậy, mà Ôn Đình Trạm chỉ dùng cần câu cũng có thể câu được khiến bọn họ vô cùng khâm phục.
Ôn Đình Trạm không cho Dạ Dao Quang chạm vào, Dạ Dao Quang chỉ có thể đứng trong bếp nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang nói cho đầu bếp biết công thức làm món canh cá, còn Ôn Đình Trạm thì đứng nhìn Dạ Dao Quang nửa canh giờ. Chờ đến sau khi nấu xong thì trời cũng đã tối, Nghiêm Lăng cũng trở về phủ.
Chức vụ Tuần kiểm của huyện Bành Hồ không dễ dàng chút nào, chỉ cần có tàu thuyền đến thì đều phải chuẩn bị chờ lệnh, có đôi khi phải ăn ở trên thuyền nên Nghiêm Lăng trở về lúc tối muộn cũng là chuyện bình thường. Ôn Đình Trạm cũng không truy cứu ông ấy chuyện của vị Tuần kiểm trước đây, không để ông khó xử nên trong lòng Nghiêm Lăng có chút áy náy, đối với những yêu cầu của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tất nhiên đều đáp ứng.
Trong lúc ăn cơm, Ôn Đình Trạm cố gắng nghe ngóng tin tức của những thuyền buôn hay lui tới Lưu Cầu nhiều nhất, Nghiêm Lăng lại là người biết khá nhiều tin tức nên chỉ trong một bữa cơm ngắn ngủi Nghiêm Lăng đã nói gần hết tin tức. Ăn xong bữa tối, Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang đi dạo trên bãi cát. Dưới ánh trăng dịu dàng, không gian tĩnh mịch, bầu không khí ấm áp bao trùm lên hai người bọn họ.
Ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm cũng chỉ đi theo Dạ Dao Quang câu cá. Dạ Dao Quang đã hỏi rất nhiều ngư dân có kinh nghiệm, chuẩn bị một chiếc gậy chuyên dùng để bắt tôm, sau đó nhờ một ngư dân chỉ cho chỗ tôm hùm hay xuất hiện nhưng cuối cùng Dạ Dao Quang cũng không câu được tôm hùm. Tuy nhiên ông trời cũng thương Dạ Dao Quang, bởi vì khi Dạ Dao Quang trở về ngư thuyền thì lại có người bắt được mười mấy con tôm hùm, bên trong còn có một con cá rồng dài gần hai thước làm Dạ Dao Quang vô cùng vui vẻ.
Bởi vì mọi người đều biết Dạ Dao Quang muốn ăn tôm hùm nên đã trực tiếp đưa tới.
“Hải thúc, nếu người không nhận bạc của ta thì tôm này ta không lấy đâu.” Dạ Dao Quang vô cùng kiên trì. Gia đình bắt được tôm hùm này họ Hải, người đưa tôm hùm cho Dạ Dao Quang chính là lão đại Hải Thạch của Hải gia, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Trước kia ông là thủy binh, hiện tại đến lượt con trai lớn của ông nối tiếp chức vụ, cả nhà họ đều sinh sống ở đây.
“Tiểu công tử đừng khách khí, ngày thường Nghiêm đại nhân rất tốt đối với chúng ta, dù sao cũng chỉ là mấy con tôm, tiểu công tử đừng làm khó ta…” Hải Thạch vội vàng từ chối.
“Hải thúc, chúng ta còn ở lại đây một thời gian, nếu hôm nay người không lấy tiền, ngày mai ta cũng không dám nói muốn ăn gì nữa. Đây không phải là giày vò tất cả mọi người sao?” Dạ Dao Quang cầm năm lượng bạc đưa tới trước mặt Hải Thạch.
“Ta nói này Đại Hải, ngươi mau cất đi, tiểu công tử không thiếu mấy đồng bạc, đây chính là tâm ý. Ngươi định khiến tiểu công tử ăn không ngon miệng sao?” Người bên cạnh cũng bắt đầu khuyên.
“Đúng vậy, Đại Hải, tiểu công tử cũng là người thành thật, ngươi mau nhận lấy đi.”
Cuối cùng Hải Thạch bi mọi người thuyết phục nên đành nhận lấy bạc của Dạ Dao Quang. Hắn không muốn nhận nhiều như vậy nhưng Dạ Dao Quang nói đây là dựa theo giá cả ở quê nhà của bọn họ, vì chỗ bọn họ không có đồ biển tươi ngon như thế nên giá rất cao.
Hai người còn đang khách sáo thì lúc này có người chạy tới nói là có người lên đảo tìm Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang lập tức nhân cơ hội này cầm theo tôm hùm chuồn đi.
“Vô Âm!” Dạ Dao Quang cầm theo tôm hùm, nhìn thấy Vô Âm đứng bên ngoài nha môn lập tức vui vẻ nhào tới ôm ấp.
Qua Vô Âm cũng không ghét bỏ cô tay cầm đầy tôm hùm, nhiệt tình quay lại ôm ấp, sau đó liếc mắt nhìn qua đống tôm hùm: “Muội biết tỷ tới nên cố ý chuẩn bị thức ăn ngon sao?”
“Đúng vậy, Vô Âm, đây là tôm hùm, món muội thích ăn nhất!” Dạ Dao Quang xách tôm hùm tới trước mặt Qua Vô Âm:
“Hôm nay tỷ có lộc ăn, muội sẽ đi làm món tôm hùm rang muối cho tỷ nếm thử.”
“Khụ khụ!” Nghe nói Dạ Dao Quang muốn xuống bếp, Ôn Đình Trạm lập tức ho nhẹ hai tiếng.
Dạ Dao Quang chợt nhớ ra hôm nay “bà dì” của cô đến thăm, lập tức lè lưỡi với Ôn Đình Trạm rồi nói: “Vô Âm, nếu muội không thể làm thì cũng sẽ nếm qua, muội sẽ nói phương pháp cho đầu bếp. Đi, chúng ta đi nói chuyện!”
Dạ Dao Quang dẫn Qua Vô Âm vào trong nha phủ, sau đó đưa tôm hùm cho người hầu. Cô còn cẩn thận đến nhà bếp căn dặn đầu bếp một lúc, sau đó mới thay y phục chạy đến trước mặt Qua Vô Âm: “Vô Âm, sao tỷ tới đây?”
“Sao tỷ lại tới?” Qua Vô Âm tức giận nói:
“Tỷ không thể đến sao? Muội không nhìn lại xem muội đang ở chỗ nào? Thiên Cơ chân quân căn dặn xong tỷ lập tức lên đường đi thẳng tới Bách Lý môn, lại không đuổi kịp hai người, cũng may Bách Lý môn và Bố chánh sứ có giao tình không tệ nên tỷ được thuyền quan đưa tới đây. Ngược lại là muội, sao muội lại dám đi trêu chọc vào Thái Hòa tộc và Mật Nhược tộc kia hả?”
“Muội trêu chọc hai gia tộc đó lúc nào?”
“Hai phe bọn hắn đều chết ở thôn Ngô Đồng, mà nghe nói vật chí bảo kia lại không cánh mà bay. Sau khi hai tộc đó tra rõ nguyên nhân thì lập tức vẽ hình muội phát lệnh truy nã khắp nơi.” Sắc mặt Qua Vô Âm vô cùng nghiêm túc:
“Muội đúng là họa thủy, đi tới đâu cũng gây tai họa!”
“Đây là nói xấu, mấy người kia căn bản không phải do muội giết, đến cả bóng của bảo bối kia muội cũng chưa từng thấy!” Dạ Dao Quang tức giận:
“Nhất định là Thái Hòa tộc vu oan giá họa, có lẽ bọn họ biết muội và Trạm ca đang điều tra vụ án trộm thi thể nên muốn mượn lúc này đảo lộn cục diện, dời đi sự chú ý!”