“Vi thần khấu kiến bệ hạ, khấu kiến thái hậu nương nương.” Bên ngoài vang lên tiếng Bàng thống lĩnh đang bái lạy.
Con mắt thái tử lập tức trở nên vạn phần hoảng hốt, hắn đột nhiên gọi một tiếng tràn ngập hận ý: “Trị Ngạn…”
Tiếng hét điếc tai kia át đi âm thanh thái tử nắm chuôi kiếm của Tiêu Sĩ Duệ đâm vào bụng mình, máu tươi lập tức bắn tung tóe lên thân mình Tiêu Sĩ Duệ. Không đợi Tiêu Sĩ Duệ giãy ra khỏi cảm giác tê dại, thái tử nghiêng người ôm thật chặt hắn. Khuôn miệng đang hộc máu tươi phát ra âm thanh tràn đầy ác ý bên tai Tiêu Sĩ Duệ:
“Ta dù có muốn chết, cũng muốn kéo theo một chiếc đệm lưng, Lục thúc đợi ngươi trên đường tới hoàng tuyền...”
Mà trong một giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra. Người bước nhanh tiến đến vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng hoàng trưởng tôn tay đang cầm trường kiếm đâm xuyên qua bụng thái tử. Tiêu Sĩ Duệ cả người đã hoàn toàn khôi phục sức lực, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Ngươi nói gì?” Ngoài cung, Dạ Dao Quang là người đầu tiên biết được toàn bộ sự việc. Kim Tử tuy là trúng thuốc nhưng độc tính rút đi cũng chỉ vẻn vẹn sau khi Tiêu Sĩ Duệ uống thuốc giải vài phút. Sắc mặt cô đại biến nhìn Kim Tử đang khua tay múa chân.
Cô nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường ngủ, cầm quần áo lên, vừa mặc vừa vội vàng lao về phía gian phòng của Tuyên Lân. Cô đến đánh thức A Kỳ, thấy A Kỳ đang khoác y phục ra kéo cửa, Dạ Dao Quang vội vàng nói: “A Kỳ, ta muốn gặp Minh Quang, gặp Minh Quang ngay bây giờ!”
A Kỳ nhìn Dạ Dao Quang xõa một suối tóc đen, sắc mặt nặng nề, cũng biết đã xảy ra đại sự, không dám trì hoãn xoay người đến đánh thức Tuyên Lân. Tuyên Lân cũng động tác mau lẹ, quần áo chỉnh tề bước ra: “Dạ cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”
“Sĩ Duệ đã bị bệ hạ nhốt vào thiên lao.” Dạ Dao Quang nói cho Tuyên Lân tin tức mà Kim Tử mang về, sau đó kể lại tường tận chuyện đã xảy ra cho Tuyên Lân.
Tuyên Lân nghe xong sắc mặt nặng nề. Hắn không ngờ thái tử chẳng những thực sự điên giống như lời Dạ Dao Quang nói, còn làm ra hành động điên cuồng như vậy, sợ rằng không ai có thể nghĩ đến. Dù sao một người bình thường cũng rất khó hiểu được hành vi của một kẻ điên, nhưng hành động của kẻ điên này cũng đã đẩy Tiêu Sĩ Duệ vào con đường chết.
“Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Dạ Dao Quang đã hoàn toàn không giữ được bình tĩnh. Hoàng đế và thái hậu còn có quan Ngự sử tận mắt nhìn thấy, kể cả bệ hạ có muốn bao che Tiêu Sĩ Duệ như thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể diệt khẩu quan Ngự sử thậm chí cả thái hậu? Thế nhưng muốn cô trơ mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ bị hãm hại đến chết, cô tuyệt đối làm không được.
Tuyên Lân nhanh chóng bình tĩnh lại: “Dạ cô nương, trước tiên chúng ta phải chờ một chút.”
“Chờ cái gì?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
“Chờ đến hừng đông, chờ xem thái độ của bệ hạ.” Tuyên Lân trầm giọng nói.
“Bây giờ phải xem xem bệ hạ có tin tưởng người mà ông ấy một tay dạy dỗ nên hay không, đứa trẻ mà ông ấy luôn thương yêu trong lòng có phải là người giết thúc của mình hay không.”
“Chuyện này và chuyện bệ hạ có tin tưởng hay không có liên quan gì?” Không chỉ mỗi bệ hạ là người tận mắt chứng kiến, còn có thái hậu và quan Ngự sử. Kể cả là bệ hạ tin tưởng, cũng không có khả năng đè xuống chuyện lớn như vậy.
Đó là thái tử, mặc dù trong mắt tất cả mọi người đều biết hắn chỉ là một kẻ bù nhìn, vậy nhưng thái tử vẫn là thái tử. Thái tử sau này sẽ là vua, chư vương là thần. Tiêu Sĩ Duệ đã phạm phải tội lớn hành thích vua!
“Nếu bệ hạ tin tưởng Tiêu Sĩ Duệ, chắc chắn sẽ giữ quan Ngự sử lại trong cung, tranh thủ thời gian trước mặt thái hậu, hôm nay chắc chắn sẽ tuyên bố với quần thần có bệnh miễn triều.” Nói đến đây, ánh mắt Tuyên Lân trở nên sâu thẳm:
“Như vậy, chúng ta mới có cơ hội lật ngược thế cờ.”
Dạ Dao Quang há mồm muốn hỏi một câu, cục diện như vậy bọn họ phải làm thế nào mới có thể lật ngược, nhưng cuối cùng cô vẫn ngậm miệng lại, đè xuống nghi ngờ trong lòng, nói với Tuyên Lân: “Được, chúng ta đợi vậy.”
Nói xong cô quay về phòng, rửa mặt qua loa, lại lấy một ít tuyết cúc nghìn năm nấu cháo cho Tuyên Lân. Cô bây giờ đang rất nóng lòng, hiện tại chỉ có một mình Tuyên Lân là người có thể thương lượng. Cô quên mất thân thể Tuyên Lân mặc dù đã tốt lên phân nửa nhưng đến cùng vẫn không chịu nổi giày vò như vậy, cũng may chỉ một lần này, sau này cần phải tỉnh táo.
Dạ Dao Quang vẫn còn đang nấu cháo, Tuyên Lân đã sửa soạn xong xuôi. Sai A Kỳ đến đây thông báo với Dạ Dao Quang một tiếng, hắn cần tìm một dược liệu có thể trợ giúp Tiêu Sĩ Duệ, cần phải đến phòng thuốc của Ôn Đình Trạm một chuyến. Dạ Dao Quang không chút nghĩ ngợi sai Ấu Ly đi mở cửa phòng.
Đến khi Dạ Dao Quang nấu cháo xong, Tuyên Lân đã ở đại sảnh. Trời đã tảng sáng, sau khi Tuyên Lân ăn sáng xong, quả nhiên nghe tin bệ hạ long thể bất an, hôm nay miễn triều.
“Minh Quang, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Dạ Dao Quang mang ánh mắt mong đợi nhìn về phía Tuyên Lân.
Tuyên Lân bình thản, không trả lời câu hỏi của Dạ Dao Quang, ngược lại nói: “Dạ cô nương, cô hãy yêu cầu Kim Tử kể lại một lần lúc vụ án xảy ra, một chữ cũng không bỏ sót.”
Dạ Dao Quang xách Kim Tử đang cúi đầu cảm thấy tội lỗi vì tham ăn mà phạm phải sai lầm lớn qua đây, kêu nó tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra một lần, sau đó thuật lại toàn bộ cho Tuyên Lân.
Tuyên Lân nghe xong sắc mặt nhẹ nhõm đi đôi chút: “Đêm qua đã nhận được tin Vĩnh Phúc Hầu truyền tới, hắn nói đã vào đến Đế đô, như vậy chẳng mấy chốc sẽ tới đây. Để Vĩnh Phúc Hầu đưa ta tiến cung, Dạ cô nương không cần phải làm gì cả, ta chắc chắn sẽ mang điện hạ bình an ra ngoài.”
Một tháng trước Trọng Nghiêu Phàm đã được phái ra khỏi Đế đô. Chuyện của Tiêu Sĩ Duệ vừa mới xảy ra đã liên lạc với hắn, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong xuôi chuyện bệ hạ giao phó, bây giờ đang vung roi thúc ngựa gấp gáp trở về.
“Cậu định làm thế nào?” Dạ Dao Quang liền vội vàng hỏi:
“Ta cũng theo cậu tiến cung.”
“Việc này không được đâu Dạ cô nương. Dạ cô nương nếu tin tưởng ta, vậy thì ở lại đây đợi tin của ta.” Giọng nói của Tuyên Lân đột nhiên có chút cứng rắn.
Nói đến chỗ này, Tuyên Lân dù sao cũng không phải là Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang cũng không thể dùng phương pháp đối phó với Ôn Đình Trạm mà đối phó Tuyên Lân nên chỉ có thể đè xuống lo nghĩ trong lòng, gật đầu.
Ước chừng sau một canh giờ, Trọng Nghiêu Phàm một thân phong sương, cằm đầy râu lún phún đã trở lại. Đôi mắt của hắn vằn tơ máu đỏ, cả người thoạt nhìn có phần chật vật thậm chí là uể oải. Hắn cũng không nói gì, dường như đã sớm biết tất cả. Cất tiếng chào hỏi Dạ Dao Quang, hắn liền mang theo Tuyên Lân hoả tốc vào cung.
Nhìn xe ngựa dần đi xa, trong lòng Dạ Dao Quang không biết vì sao càng thêm bất an.
Vĩnh Phúc Hầu phụng mệnh hoàng thượng đi làm ban sai, bây giờ mệnh lệnh đã giải quyết xong xuôi. Mặc dù bệ hạ đã hạ lệnh không gặp bất cứ ai, nhưng ngại vì Vĩnh Phúc Hầu được ân sủng, nội thị vẫn thông báo từng lớp một. Mà thật không ngờ, bệ hạ quả nhiên đối với Vĩnh Phúc Hầu không bình thường, hạ lệnh triệu kiến.
“Công tử, hôm nay hoàng thành đã nhìn thấy mưa gió ập đến.” Bên ngoài hoàng thành, ở một đại lầu có thể trông vào đến tận cửa cung, mỹ nhân đang dựa vào thanh niên một thân trường bào màu xanh sẫm. Trên người nam tử tỏa ra hơi thở lười biếng, người đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói.
Người này không phải ai khác, chính là Đơn Cửu Từ. Khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên: “Hoàng thành ngày nào chẳng có biến động? Chỉ là bầu trời hôm nay có chút có chút u ám, sợ là muốn mưa.”