Trong khi Vân Viên bị roi rút hồn làm trọng thương, Vân Dậu dường như dồn toàn bộ sức mạnh, cảm nhận được mấy vị trưởng lão khác cũng đồng thời phát lực. Yêu hồn vẫn còn ở bên ngoài cơ thể Vân Viên căn bản không còn sức đánh trả, bị đòn đánh này suýt chút nữa khiến yêu hồn tan nát, không ngừng rơi xuống đập lên mặt đất. Nó mở miệng phun ra một ngụm máu lớn, bò trên mặt đất hấp hối, không có một chút sức lực phản kháng.
Lúc này, Ôn Đình Trạm mới chầm chậm bước đến, cậu cũng không chen vào bên trong, nhìn không thấy tình hình bên trong, cũng chỉ là đứng ở bên ngoài.
Mấy vị trưởng lão đều có chút hư thoát (*), tu vi của bọn họ hầu như đều đã tiêu hao hết. Qua Vô Âm thấy vậy liền bình tĩnh nói với những đệ tử đang vây xung quanh: “Vân Viên trưởng lão bị hại, yêu vật này muốn di hoa tiếp mộc, mượn thân thể của Vân Viên trưởng lão gây hại cho Phiêu Mạc Tiên tông, mấy vị trưởng lão liên thủ chế ngự nó. Phiêu Mạc Tiên tông không thể chịu thêm sóng gió nữa, các ngươi giữ mồm giữ miệng cho tốt, cần làm gì thì đi làm việc đó, nơi này không có việc của các ngươi.”
Khí thế của chủ mẫu lo liệu việc nhà thể hiện không thể nghi ngờ, mọi người vẫn chưa hoàn hồn chìm đắm trong sự kinh hãi khi lúc nãy nhìn thấy yêu hồn Vân Viên ngây ngốc gật đầu, sau đó giống như máy móc rời đi, đi được một đoạn mới lấy lại tinh thần.
Đến khi mọi người tản đi, giọng nói của Ôn Đình Trạm mới vang lên, cậu bước nhanh lên trước: “Nó không phải là đang bế quan ư, sao lại ở đây?”
Ôn Đình Trạm vừa hỏi câu này, sắc mặt đám người Văn Dậu liền thay đổi lớn, hơn nữa còn biến đổi vô cùng khó coi.
Qua Vô Âm vẫn thật không biết Vân Viên vì sao ở đây, cái nàng nhận được là bức thư mà Ôn Đình Trạm sai Tiểu Quai Quai truyền đến sau khi Tiểu Quai Quai đưa Ma quân trở về. Trong thư chỉ nói bảo nàng giả vờ mượn cớ trong nhà có việc gấp, muốn đến chào từ biệt với Vân phu nhân, mượn cơ hội dùng roi rút hồn làm lộ ra yêu hồn của Vân Viên, vì vậy Qua Vô Âm lắc đầu:
“Ta cũng không biết, ta vốn là bởi vì trong nhà có việc gấp, muốn đến chào từ biệt phu nhân, lại không ngờ tiến vào lại nhìn thấy Vân Viên và đám người Vân Dậu trưởng lão giao chiến, hơn nữa ông ấy muốn làm hại tính mạng ta, lại không ngờ ông ấy lại là yêu vật.”
Ôn Đình Trạm nghe vậy liền nhìn xung quanh, sau đó nghi ngờ nói: “Vân phu nhân đâu?”
Vừa nghe xong, nhìn qua sắc mặt của mấy vị trưởng lão lúc nãy càng tỏ ra không tốt, biểu cảm ngấm ngầm chịu đựng sự căm phẫn không biết mở miệng như thế nào hoàn toàn khiến cho Qua Vô Âm hiểu lầm. Động tĩnh lớn đến như vậy ở trong viện của Vân phu nhân, vậy mà Vân phu nhân lại không bị kinh động!
Nàng nhanh chóng muốn chạy vào phòng, lại bị Vân Dậu nhanh hơn một bước chặn lại.
“Vân Dậu trưởng lão, phu nhân bà ấy sao rồi?” Dù sao cũng là mẫu thân của Vân Phi Ly, tuy rằng nàng vô cùng bất mãn với lão yêu bà này nhưng vì Vân Phi Ly, nàng vẫn muốn quan tâm một chút.
Vân Dậu mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào.
Lúc này, Ôn Đình Trạm cũng bước lên, sắc mặt cậu nghiêm trọng hỏi: “Lẽ nào Vân phu nhân đã gặp bất trắc?”
Câu nói này tràn đầy, thấm đượm tình cảm lo lắng, ngay lập tức khiến trong đầu Vân Dậu lóe lên ánh sáng thần kỳ. Ông lập tức xót xa nhắm mắt lại: “Lão phu cùng với mấy vị trưởng lão nghe lời Ôn công tử, vốn dĩ đến tìm Vân phu nhân bàn bạc đối sách, lại không ngờ bọn ta cuối cùng đến muộn một bước. Vân phu nhân đã gặp phải thủ đoạn hiểm độc, hơn nữa trạng thái khi chết rất thê thảm, lão phu nghĩ phu nhân nhất định không muốn quá nhiều người nhìn thấy dung nhan đã chết của bà ấy.”
Tuy rằng Qua Vô Âm có lúc cũng rất hận những gì Vân phu nhân đã làm, nhưng bà ta dù sao vẫn có ràng buộc với Vân Phi Ly. Vân phu nhân là người thân nhất cuối cùng của Vân Phi Ly, bây giờ cũng không còn nữa, tâm trạng nàng nhất thời cũng có chút phức tạp.
“Nếu đã như vậy, chúng ta xin cáo từ trước.” Ôn Đình Trạm nghe xong nhẹ nhàng nói:
“Trưởng lão nén đau thương.”
Qua Vô Âm nhất thời cũng có chút chưa định lại thần, theo Ôn Đình Trạm đi ra ngoài, bất giác theo Ôn Đình Trạm đi vào viện của cậu. Nhìn thấy người thiếu niên với bóng dáng thẳng tắp ở phía trước, ánh mắt Qua Vô Âm phức tạp. Nàng hỏi:
“Vân phu nhân chết như thế nào?”
“Cô hy vọng nhận được đáp án như thế nào?” Ôn Đình Trạm chầm chậm nhếch môi.
Qua Vô Âm ngớ ra, nàng mấp máy môi, lại nói không nên lời, muốn một đáp án như thế nào? Cái chết của Vân phu nhân có liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ nghĩ đến Vân Phi Ly, có chút thương xót cho Vân Phi Ly.
“Không có bà ta, đối với Vân Phi Ly mà nói là càng tốt.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm lạnh lùng buông xuống câu nói này rồi đi vào trong phòng.
Trong đầu của Qua Vô Âm vẫn quanh quẩn những lời này, càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Vân phu nhân đã là một người điên, bà ta từng giờ từng phút ở bên tai Vân Phi Ly nhắc về thù hận, càng nhìn thấy bà ta nhiều lần trước mặt Vân Phi Ly phát điên, càng không phân rõ đúng sai thổ lộ tâm tình với Vân Phi Ly. Vân Phi Ly luôn yên lặng chịu đựng, bà ta thậm chí tự mình cho rằng những thứ đó là đồ tốt tìm đủ mọi cách ép Vân Phi Ly ăn, nếu không thì liều mạng. Nếu bà ta sống, sớm muộn cũng sẽ bức điên Vân Phi Ly.
Bà ta chết rồi, Vân Phi Ly dĩ nhiên sẽ đau khổ nhưng không phải là từ trong giày vò mà giải thoát sao?
Nghĩ một chút, Qua Vô Âm thở dài nhẹ nhõm, xoay người quay trở về viện của mình. Vốn dĩ nàng là không có việc gì gấp, bây giờ Phiêu Mạc Tiên tông xảy ra việc như thế này, dù nàng có việc gấp thế nào đi nữa cũng không thể rời đi lúc này.
“Cao tay, thật sự là cao tay.” Tiến vào trong phòng, Ma quân liền thoát ra bay lên từ bên hông của Ôn Đình Trạm, tấm tắc tán thưởng nói:
“Ngươi chỉ mới mười tám tuổi nhưng thật khiến lão ma sống một ngàn tám trăm năm như ta tự cảm thấy xấu hổ.”
Hắn còn đang hoài nghi vì sao Ôn Đình Trạm muốn giữ lại cái mạng của Vân Viên, khiến hắn cản trở từ bên trong đầu xuôi đuôi lọt, bớt được nhiều việc. Hóa ra là muốn mượn việc này để đưa cái chết của Vân phu nhân rơi vào đúng chỗ. Nếu sau khi hắn dùng thân thể của Vân Viên và mấy vị trưởng lão ác chiến, cố ý chết trong tay mấy vị trưởng lão, sự tức giận của mấy vị trưởng lão này sẽ giảm bớt đi một nửa, đối với Vân phu nhân, bọn họ nhất định sẽ suy nghĩ lý trí. Đến khi Vân Phi Ly xuất quan, cho dù mẫu thân của hắn thật sự là người như thế, Vân Phi Ly cũng chưa chắc sẽ tin. Cho dù là tin rồi, hắn lẽ nào còn có thể giết mẫu thân hay sao? Dễ nhận thấy, Ôn Đình Trạm muốn mạng của Vân phu nhân.
Cậu từng bước cẩn thận đưa cục diện này đến bước như thế này, dẫn dụ Qua Vô Âm đến, thứ nhất là bạo lộ yêu hồn của Vân Viên, thứ hai chính là câu nói ám chỉ mạnh mẽ của bản thân cậu. Chỉ sợ Vân Dậu đến bây giờ vẫn đang cảm kích lời nói vô tâm của Ôn Đình Trạm, đã giúp ông ấy giải quyết một sự phiền phức khổ não.
Vân Dậu không thể để Qua Vô Âm biết được chuyện mà phu nhân tông chủ của bọn họ làm ra. Nhưng ông ấy tìm không ra lý do để ngăn cản bước chân của Qua Vô Âm. Lời nói đó của Ôn Đình Trạm trong lúc nhất thời đã giải quyết được tất cả phiền não của ông ấy, không những chặn được Qua Vô Âm, mà cũng khiến ông ấy tránh được những khó khăn khi phải đối mặt với Vân Phi Ly. Ông ấy không muốn kích động Vân Phi Ly nhưng ông ấy càng không muốn bao che cho Vân phu nhân - người phụ nữ rất có khả năng câu kết với Vân Viên mưu hại tông chủ, càng không muốn người trong thiên hạ biết đến Vân phu nhân - vết nhơ của Phiêu Mạc Tiên tông.
Vân phu nhân chết trên tay Vân Viên lúc hóa yêu, đây là sự hy sinh dũng cảm. Không cần để Vân Phi Ly biết được sự ô uế của mẫu thân, càng không muốn bạo lộ vụ bê bối của Phiêu Mạc Tiên tông. Vân phu nhân làm ra việc như thế này, trong mắt của Vân Dậu sớm đã là một người đáng chết, có lẽ Vân Dậu cảm thấy để cho Vân phu nhân nhận lấy cái danh là sự hy sinh dũng cảm cũng đã quá lời cho Vân phu nhân.
***
(*) Hư thoát: Hạ đường huyết do mất máu, mất nước.