Dạ Dao Quang nhìn vẻ mặt huênh hoang, mang theo đắc ý “cưới ta đi rất có lời”, lập tức một cước đá bay mỹ hồ ly ra ngoài: “Ngươi cũng biết cái gì gọi là cưới à? Còn nữa, ta nói lại lần cuối, ta là phụ nữ đã có chồng, nếu ngươi vẫn lải nhải không dứt, ta sẽ trực tiếp dùng biện pháp đơn giản thô bạo.”
Nói xong, Dạ Dao Quang vung tay áo, đi thẳng về phía trước.
Mà mỹ hồ ly bị Dạ Dao Quang đá bay ra ngoài nện thẳng xuống mặt đất, đầu tiên vẫn còn mơ màng trong chốc lát. Một lúc sau đôi mắt hồ ly câu hồn đoạt phách kia mới lóe ra tinh quang sáng ngời, chỉ thiếu điều biến thành hình trái tim: “Thực sự quá có hương vị, ta thích!”
Hắn nhanh chóng đứng lên, phủi mông vài cái lại đuổi theo hướng Dạ Dao Quang vừa đi. Có điều lúc này, hắn đã thông minh biết giữ mình cách Dạ Dao Quang một khoảng cô có thể chịu được. Chỉ là thỉnh thoảng hắn bỗng nhiên nhảy tót lên phía trước, hoặc ôm cây thò đầu ra mê hoặc cười cười với Dạ Dao Quang, hoặc giật ra từ phía trong tán cây, nâng một bó hoa tươi không biết tên đến trước mặt cô, hoặc nằm nghiêng trên vách đá nơi Dạ Dao Quang đi qua, phơi ra thân thể thon dài mảnh khảnh tuyệt đẹp, hai cái đuôi che lại bộ phận trọng điểm, cái còn lại vẫn không ngừng phe phẩy...
Đối với việc mỹ hồ ly đang tận lực khêu gợi, Dạ Dao Quang hoàn toàn không thèm để ý. Cô trực tiếp coi hắn là không khí, chỉ một mạch đi nhanh về phía trước. Uớc chừng đi được nửa canh giờ thì tới thâm sơn, Dạ Dao Quang đến trước một con sông nhỏ, nước sông này có màu mực nhưng thoạt nhìn lại trong vắt. Dạ Dao Quang vận khí cảm nhận một chút, dường như không có nguồn lực gì dao động.
Đang lúc cô định thả người bay vọt qua, mỹ hồ ly vội vã chạy tới ngăn lại: “Sông này không thể bay qua từ phía trên.”
“Vì sao?” Mặc dù tên hồ ly này lúc nào cũng mang dáng vẻ phong tình hơn nữa lại phiền phức vô cùng, nhưng Dạ Dao Quang biết rằng mọi thứ ở đây hắn nắm rõ hơn bất kì ai khác. Mặc dù cô không cảm nhận được nhưng không có nghĩa sẽ không gặp nguy hiểm.
“Đây chính là nước địa ngục, là nước từ trong địa ngục chảy xuôi ra.” Mỹ hồ ly chỉ vào nước sông:
“Cô xem nó sở dĩ có màu đen như vậy là bởi vì phía dưới con sông này trải đầy đá đen ở địa ngục.”
“Nước địa ngục? Đá địa ngục?” Vật có tên như vậy Dạ Dao Quang đều chưa từng nghe qua.
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Mỹ hồ ly vươn một ngón tay thon dài chặn lên đôi môi đỏ mọng như màu lửa cháy của mình. Chỉ thấy đuôi hắn vừa duỗi ra, một con chim nhỏ đang bay giữa không trung liền bị chụp lấy, sau đó hắn ném con chim về hướng bờ sông bên kia.
Đôi mắt đẹp của Dạ Dao Quang trừng lớn. Cô nhìn con chim vừa bị ném xuống lòng sông, một tầng sương xám dày đặc đã từ trong nước bay lên mờ mịt, con chim kia chớp mắt hóa thành bụi đen. Mẹ của ta ơi, nơi này vậy mà còn đáng sợ hơn cả hoàng tuyền ở âm phủ, trò vui kia mà biểu diễn trên người của mình thì…
Ổn định lại tinh thần, Dạ Dao Quang nhìn nhìn chung quanh, phát hiện trái phải hai bên con sông này dường như cũng chỉ một màu đen của bùn đất hoặc đá tảng, căn bản không có bất cứ sinh vật nào sinh sống. Nước sông tĩnh lặng khác thường, gió thổi cũng không động, cũng không có tro bụi gì bay lên rơi xuống, trái lại càng giống như một đầm chết.
“Này...”
“Không cần cảm kích ta.” Không đợi Dạ Dao Quang lên tiếng, mỹ hồ ly vội vàng thẹn thùng nói:
“Ta sao cam lòng để cô bị thương chứ.”
Khóe môi Dạ Dao Quang giãn ra: “Dù sao vẫn nên cảm ơn...”
“Vậy lấy thân báo đáp đi!” Mỹ hồ ly mang vẻ mặt vô cùng mong đợi nhìn chằm chặp Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang: “...”
Ai vừa nói không cần cảm kích ta? Cô chỉ là muốn biểu thị một chút lòng biết ơn bằng lời thôi được không? Cật lực nhẫn nại để bản thân mình không phát nổ, tự nhủ không thể lấy oán trả ơn, đá thằng nhãi này xuống sông, Dạ Dao Quang đành hít sâu một hơi, dùng tốc độ thật nhanh nói:
“Đây là một viên Ngưng Hồn đan, có nó trợ giúp ngươi rất nhanh có thể ngưng hồn, xem như là đáp tạ.”
Dứt lời, Dạ Dao Quang liền ném một lọ đan dược tinh xảo vào lòng mỹ hồ ly, bộ dạng chỉ sợ hắn lại hiểu xuyên tạc ý mình. Lọ đan dược này vừa thó từ phòng luyện đan của Mạch Khâm đem về chơi mấy ngày trước, thật không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy.
Yêu tu sẽ từ Hóa Hình kỳ sau đó đến Ngưng Hồn kỳ, nhưng Hóa Hình kỳ ở yêu tu tuy giống với Nguyên Anh kỳ ở người tu luyện nhưng Ngưng Hồn kỳ lại không giống Hóa Thần kỳ ở người tu luyện. Lỗ tai và đuôi của mỹ hồ ly sở dĩ còn chưa có biến hóa là vì hắn không có ba hồn bảy vía, yêu vật đều không có ba hồn bảy vía, vì vậy hắn vẫn còn hình thái con thú. Đến khi hắn tiến vào Ngưng Hồn kỳ sẽ càng ngày càng trở nên giống người. Sau Ngưng Hồn kỳ sẽ là Thần Du kỳ, chính là khi thần hồn ngao du bất định, đây cũng là thời kì yêu tu yếu ớt nhất. Lúc này mới tương đương với Hóa Thần kỳ ở người tu luyện. Vượt qua Thần Du kỳ, nó có thể tiến vào Thối Thể kỳ.
“Còn nói cô không có ý gì với ta, đáng ghét.” Mỹ hồ ly ôm trong ngực lọ nhỏ Dạ Dao Quang vừa mới ném tới, vui mừng hớn hở giống như đang ôm trân bảo tuyệt thế, khóe miệng vẽ lên nụ cười ngọt ngào:
“Cô yên tâm, cha ta nói thiên phú của ta hơn hẳn linh hồ, ta nhất định sẽ mau tới Thối Thể kỳ, sính lễ này ta nhận.”
Dạ Dao Quang: “...”
Khỉ thật, ai tới phân tích cho cô mạch điện trong não bộ của tên hồ ly tinh này với, hoàn toàn không cách nào giao tiếp bình thường với hắn.
Dạ Dao Quang cảm thấy nếu tiếp tục đứng một chỗ với tên hồ ly đầu óc có bệnh này chắc chắn cô sẽ phát điên. Vì vậy cô liền không chút đắn đo, thắt lưng cô vừa chuyển, Thần Ty trường lăng quấn ở bên hông liền bay đến phía bờ bên kia. Dạ Dao Quang cùng lúc đó phi thân lên, cả người quanh quẩn khí ngũ hành, mũi chân cô điểm trên Thần Ty, nương theo đó một đường bay đi.
Mỹ hồ ly mở to đôi mắt mê hoặc, hắn lần đầu tiên nhìn thấy vật sống bay qua được sông Địa Ngục! Dõi mắt theo cô gái kia, chân điểm trên Thần Ty, tà áo phấp phới, tóc đen bay bay, dung nhan kiều diễm, ánh mắt lạnh lùng, trái tim hồ ly của hắn không cầm được mà đập bùm bụp. Mãi đến khi Dạ Dao Quang bình yên bay tới bờ bên kia, hắn mới ảo não lấy lại tinh thần, hắn không đuổi theo được người trong lòng.
Dạ Dao Quang quay đầu nhìn lại mỹ hồ ly, rốt cuộc cũng dẹp được cái tên phiền toái này, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cô không biết, nụ cười như trút được gánh nặng của cô lại bị mỹ hồ ly hoàn toàn hiểu theo một nghĩa khác: “Nàng ấy lại nhìn ta kìa, hẳn là đang lo lắng cho ta. Quả nhiên nàng ấy có ý với ta!”
Nếu Dạ Dao Quang biết được một phút suy nghĩ này của mỹ hồ ly, sợ rằng phải phun ba lít máu.
Dạ Dao Quang xoay người, bước chân nhanh nhẹn đi vào phía trong. Qua một cái hang có chiều rộng đến mức chỉ vừa đủ cho một người nghiêng mình lách qua, trước mắt Dạ Dao Quang xuất hiện một cửa đá. Phía trước cửa đá có năm cây mai đang nở rộ, mùi thơm của hoa mai theo gió bay lãng đãng.
Dạ Dao Quang ngồi xổm xuống, lấy tay nhặt lên mấy bông hoa mai rụng trên mặt đất. Lòng bàn tay cô ẩn chứa khí ngũ hành, luồng khí dù mỏng nhưng vô cùng ấm áp lan dần ra bốn phía để cảm nhận nguồn lực xung quanh dội lại.
Cánh hoa dưới khí ngũ hành của cô khe khẽ bung ra, rất nhanh trên cánh hoa liền xuất hiện những đường vân phức tạp. Dạ Dao Quang đứng lên, nhìn đường vân trên cánh hoa trước mặt cô không khỏi kinh ngạc, đây là bộ pháp hoa mai mà đời sau mới có!
Ngũ bộ hoa mai, có nghĩa Thái Cực, tuần hoàn tự nhiên, trước sau trái phải đều có thể bày trận. Mỗi bước trong trận pháp này đều lấy trung tâm làm chủ.