Đang trong lúc nồng nhiệt nhất, Dạ Dao Quang cho rằng Ôn Đình Trạm sẽ tiếp tục nhưng cậu lại ngừng lại, nhẹ nhàng hôn cô, cố gắng khắc chế dục vọng của mình.
“Trạm ca, muội bằng lòng...”
Không đợi Dạ Dao Quang nói hết câu, Ôn Đình Trạm hung hăng cắn bờ môi cô, giọng nói kiềm nén trở nên khàn khàn: “Không cho phép dụ dỗ ta nữa, ta muốn cho nàng một đêm động phòng hoa chúc khó quên...”
Nếu Ôn Đình Trạm sinh ra ở kiếp trước của Dạ Dao Quang thì sẽ không cố chấp như thế. Có thể ở thời đại này, e rằng bất cứ cô gái nào cũng muốn có một đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ nhất, đó là một sự tôn trọng tuyệt đối. Nghĩ tới đây, trong lòng Dạ Dao Quang cảm động không thôi. Thực ra cô không quá coi trọng điều này, nhưng cô là con gái không tiện nói ra, tuy cô cũng giống cậu khát khao có được đối phương, hơn nữa cái gì mà dâm đãng giữa ban ngày ban mặt, cô còn chưa buông thả bản thân đến nước này. Đợi đến một buổi tối trăng thanh gió mát, cô nhất định sẽ ăn sạch sẽ chàng thanh niên trẻ này!
Hai người ở bên trong phòng thân mật vuốt ve mái tóc một lúc lâu, mãi đến khi đi ăn cơm trưa mới rời nhau. Lúc xế chiều hai người cũng không đi ngủ trưa, những việc đã xảy ra trong ba năm nay của Ôn Đình Trạm, cậu đã thêu dệt nên một lời nói dối rồi ngập ngừng kể cho Dạ Dao Quang, mà Dạ Dao Quang cũng dùng cả buổi chiều để kể tất cả mọi việc của cô cho Ôn Đình Trạm, cuối cùng là nhắc đến việc của Nguyệt Cửu Tương.
Cuối cùng, cô quan sát Ôn Đình Trạm: “Lẽ nào nữ tử hoàng gia đều thích mấy người bọn chàng sao?”
“Ta sao có thể giống với hạng người như Nhạc Thư Ý chứ?” Ôn Đình Trạm lập tức phản bác:
“Dao Dao nàng đừng giận cá chém thớt.”
“Hứ, coi như đêm qua chàng đối đáp khéo léo, chàng nói xem nếu đêm qua muội không có mặt ở đó, có phải chàng sẽ không nói như vậy đúng không?” Dạ Dao Quang chất vấn Ôn Đình Trạm.
Vậy mà Ôn Đình Trạm lại dứt khoát gật đầu: “Tất nhiên.”
“Chàng! Tất cả những lời này là chàng muốn nói riêng cho muội nghe đúng không?” Dạ Dao Quang tức giận, vung nắm đấm đánh về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm giơ tay lên đỡ lại nắm đấm của Dạ Dao Quang, dùng lực nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng xoa, ánh mắt long lanh như muốn nghiền nát ngân hà: “Tấm lòng của ta tất nhiên chỉ cần biểu lộ cho Dao Dao thấy, cần gì phải nhiều lời với người khác.”
Sự tức giận của Dạ Dao Quang lập tức biến mất, cô không kiềm chế được nâng khóe môi lên, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt nên cố gắng kiềm chế, “hừ” một tiếng: “Vậy chàng định từ chối như thế nào?”
“Trong lòng đã có nốt ruồi chu sa, nhìn gì cũng như hạt gạo trắng.”
Trong lòng đã có một nốt chu sa không người nào có thể thay thế được, nhìn thấy bất kỳ cô gái nào chẳng qua cũng chỉ là một hạt cơm giá rẻ, rất thẳng thắn, rất lạnh lùng, cũng rất Ôn Đình Trạm.
Trái tim dường như được phủ một lớp kẹo nấu tan chảy ra, vị ngọt nóng bỏng tràn vào khiến cô đắm chìm cả người trong đó, cô cũng không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc: “Trạm ca, muội muốn dùng luân hồi đời đời kiếp kiếp để đổi lấy được sống với chàng cả đời, chỉ cần cả đời này thôi là được rồi.”
Cô nghĩ kỹ rồi, cô vẫn sẽ tu luyện như xưa nhưng đến khi sau khi cậu chết, cô sẽ tự hủy tu vi. Cô muốn được chôn cất cùng một chỗ với cậu, cô muốn ở cùng cậu trọn đời không bao giờ chia cách, cậu đi đầu thai cô cũng đuổi theo.
“Ngốc à, chỉ một đời nàng đã thỏa mãn rồi sao.” Ôn Đình Trạm nâng mặt cô lên.
“Chúng ta phải ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, Dao Dao, nàng phải cố gắng tu luyện, cho dù ta đầu thai đến nơi nào, nàng nhất định sẽ có khả năng tìm được ta. Nếu một đời kia ta may mắn trở thành người tu luyện, nàng liền nhận ta làm đồ đệ giúp ta tu luyện, chúng ta lại có thể trở thành cặp đôi thần tiên quyến lữ chân chính.”
“Muội thật sự không thông minh bằng chàng.” Dạ Dao Quang gật đầu:
“Được, muội nhất định cố gắng tu luyện, muội nhất định sẽ phi thăng thành tiên. Giống như chàng vì muội mà nỗ lực đứng ở đỉnh cao của quyền lợi tạo phúc trăm họ, muội tất nhiên sẽ trở thành vị thần đứng sừng sững ở vị trí cao nhất, muội nhất định sẽ tìm được chàng. Chúng ta nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Được, chúng ta ước hẹn vĩnh viễn ở bên nhau.” Ôn Đình Trạm cọ trán mình vào trán Dạ Dao Quang, cười đến nỗi trong mắt đều phản chiếu dung nhan của cô.
Một lát sau, Ấu Ly đến báo, nói có vị cô nương họ Dụ cầu kiến. Họ Dụ? Vậy chỉ có thể là chính phi mà Tiêu Sĩ Duệ sắp cưới, cháu gái Khu mật sứ Dụ lão - Dụ Thanh Tập. Dạ Dao Quang nghi hoặc không biết vì sao Dụ Thanh Tập lại tới tìm cô trước hôn lễ, nhưng người đã tới cửa rồi, cô cũng không thể tránh mặt không gặp.
“Đi xem thế nào, đưa Âm châu cho ta, ta muốn nói chuyện cùng Nguyệt Cửu Tương.” Ôn Đình Trạm thuận thế nói.
“Vâng.” Dạ Dao Quang chỉ cho là Ôn Đình Trạm muốn hỏi một vài việc liên quan đến Nhạc Thư Ý, cũng không suy nghĩ nhiều đưa Âm châu cho Ôn Đình Trạm, sau đó rời khỏi phòng, đến hoa viên tiếp khách.
Gió mát từng cơn thổi bay phấn hoa hạnh, mùi hương ngào ngạt làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Dạ Dao Quang khi gặp Dụ Thanh Tập. Nàng thật sự là một mỹ nhân đặc biệt, mới hai mươi tuổi, y phục màu xanh nhạt, áo choàng ngoài màu lam nhạt, tay áo được làm bằng lụa mỏng màu vàng nhạt. Nàng đứng dưới bóng cây hạnh trong vườn, đúng lúc hoa hạnh đang nở rộ, cánh hoa tung bay trong gió, thỉnh thoảng có hai ba con bướm nhẹ nhàng bay qua, làm cho dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng càng thêm tuyệt sắc.
“Thanh Tập tham kiến tỷ tỷ.” Dụ Thanh Tập nhìn thấy Dạ Dao Quang, bước lên trước một bước hành lễ.
Lúc Dạ Dao Quang chuẩn bị chào lại, lại bị Dụ Thanh Tập ngăn lại: “Tỷ tỷ đừng làm như vậy kẻo muội tổn thọ, ngay cả vương gia cũng kính trọng tỷ tỷ, Thanh Tập nào dám nhận lễ của tỷ tỷ.”
“Mời Dụ cô nương ngồi.” Dạ Dao Quang cũng không bắt buộc phải phân quan hệ rạch ròi như thế. Quan hệ vợ chồng giữa Dụ Thanh Tập và Tiêu Sĩ Duệ là không thể thay đổi được, vì vậy cô cũng hàn huyên cùng Dụ Thanh Tập đến khi chuẩn bị xong điểm tâm nước trà mới cùng nhau ngồi xuống một đình nhỏ.
“Thực ra Thanh Tập đã muốn tới thăm tỷ tỷ từ lâu, chỉ có điều tổ mẫu của muội bị bệnh, mong tỷ tỷ không trách cứ.” Sau khi Dụ Thanh Tập ngồi xuống liền nói với Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang tự tay rót một ly trà cho nàng, nàng cũng đưa hai tay nhận lấy.
“Ta và Sĩ Duệ từng học với nhau ở học viện Bạch Lộc, hắn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, sau này chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí.” Dạ Dao Quang nói xong lại nói tiếp:
“Ta nghe nói muội thích trà lài, đây là trà lài mật đào năm nay ta đã làm trong lúc rảnh rỗi, muội nếm thử đi.”
“Hương thơm rất dễ chịu.” Dụ Thanh Tập ngửi ngửi, nhấp một ngụm mới nói:
“Hương thơm vào hẳn trong miệng, tỷ tỷ là một người biết hưởng thụ, cũng là một người rất khéo tay.”
“Nếu muội thích, ta sẽ tặng muội một ít.” Dạ Dao Quang nói.
“Nếu không nhận thì thật bất kính, xin đa tạ ý tốt của tỷ tỷ trước.” Dụ Thanh Tập vui vẻ nói:
“Thực ra trước kia cũng đã hỏi thăm thông tin của tỷ tỷ, muội nghe nói tỷ tỷ rất am hiểu về phong thủy. Muội cũng đọc qua mấy cuốn sách ở nhà, lúc còn sống tằng tổ cũng thích nghiên cứu Huyền học Dịch lễ, khi còn bé muội là người thân cận hầu hạ tằng tổ nên cũng được tiếp xúc một chút, chỉ cảm thấy trúc trắc khó hiểu, phức tạp hay thay đổi, vì vậy càng thêm kính phục tỷ tỷ. Muội còn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ là một nữ tử không vướng khói lửa nhân gian, hôm nay gặp mặt mới phát hiện ra tỷ tỷ thật sự rất thân thiện, muội nên tới thăm tỷ tỷ sớm hơn mới đúng.”
“Muội có thể gọi ta như Sĩ Duệ gọi.” Dạ Dao Quang có ấn tượng vô cùng tốt với Dụ Thanh Tập, nhất là nhìn tướng mạo, Dụ Thanh Tập là một cô gái thông minh nhanh nhẹn chính trực nên thái độ của cô đối với nàng cũng thân thiết hơn.