Cũng chính là tại cấp huyện, có thể động đến thuế ngân chỉ có Chủ bộ và Huyện thừa, còn có thể tố giác Tần Đôn cũng chỉ có thể là một trong số bọn họ. Tuy rằng triều đại này không có quy tắc kiện tụng hành chính trước tiên phải lăn bản đinh (*) như thế, nhưng quy trình kiện tụng hành chính cũng không nhanh như thế. Việc lớn như vậy, cho dù là Tri phủ hay Cao Hử đều phải dựa theo phép tắc để làm mới có thể đề phòng Tần Đôn nắm được sơ hở, mở ra lối trốn thoát. Hơn nữa ngoại trừ hai người đó thì chỉ có Phủ châu quân mới biết mỗi năm các huyện các phủ nộp lên bao nhiêu thuế ngân. Phủ châu quân không cần thiết phải phí tâm sức này để đối phó với một Tri huyện nhỏ.
“Huyện thừa Hồ Thụ Ích là tiến sĩ cùng kỳ với ta. Lúc ta thăng chức Tri huyện, cấp trên cử hắn đến đây làm Huyện thừa. Hai năm này hắn tuy rằng không có công lao lớn nhưng cũng không có lỗi nặng. Hễ là việc ta giao phó, hắn làm cũng thỏa đáng.” Tần Đôn nhíu mày nói:
“Ta đối với hắn chưa từng thật lòng thật dạ, những cũng chưa từng không đề phòng. Hơn nữa thuế má tuy rằng có qua tay hắn, hắn cũng chỉ có quyền thẩm tra, đôn đốc, giám sát, ghi sổ đều là Chủ bộ. Giả chủ bộ và ta còn có chút họ hàng lằng nhằng, là người cẩn trọng dè dặt, ta đối với hắn... thật ra lại tín nhiệm nhiều hơn. Nhưng thuế má mỗi năm, ta đều chưa từng buông lỏng, đích thân thẩm tra từng thứ, tuyệt không có chỗ có thể mưu tính.”
“Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, làm gì có ngàn ngày đề phòng trộm?” Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Nếu không có chứng cứ xác thực, bọn chúng sẽ không tùy tiện hành động. Cậu dù sao cũng là Tri huyện do triều đình ủy nhiệm. Là ai, bây giờ thực ra cũng không quan trọng, quan trọng là mau chóng biết được trong tay bọn chúng rốt cuộc đang nắm giữ chứng cứ như thế nào.”
“Nhưng ta thật sự không nghĩ ra chỗ nào xảy ra chỗ sơ suất, làm thế nào để suy đoán bọn họ ra thủ đoạn ở chỗ nào?” Tần Đôn khổ não, một năm làm Huyện thừa chắc chắn không có vấn đề, bởi vì thuế má của một huyện đều do Tri huyện ấn định mức, sau đó mời Phủ châu quân đến vận chuyển. Vậy thì chỉ có thể là năm kia hoặc năm ngoái, thu nhập từ thuế của năm nay vẫn còn sớm, nhưng cho dù chỉ có hai khả năng, Tần Đôn đều nghĩ không ra chỗ nào xảy ra vấn đề.
“Ta đã sai Kim Tử đi theo dõi Cao Hử.” Dạ Dao Quang an ủi Tần Đôn nói:
“A Trạm không phải đã đưa một bản chứng cứ phạm tội của Cao Hử, cậu có hành động gì không?”
Chỉ cần Cao Hử tự mình thành người mang tội, vậy thì Cao Hử không có tư cách để giám sát Tần Đôn. Đến lúc đó thay một người khác, tuyệt đối dễ ứng phó hơn so với Cao Hử.
“E rằng không có tác dụng nữa.” Tần Đôn cười đau khổ:
“Hai ngày nay ta luôn chỉnh lý, đêm qua đã đưa cho Tri phủ. Từ trước đến nay đều đang đồn đại Tri phủ đại nhân có nhiều thứ bất mãn với Cao Hử, nhưng trải qua chuyện vừa nãy ta mới biết những lời đồn đại bên ngoài có sự nhầm lẫn. Cũng có thể đó chính là chỗ thông minh của Cao Hử, cố ý khiến chỗ dựa vững chắc của hắn là Tri phủ đại nhân trong mắt người ngoài có sự ngăn cách với hắn, tất cả những tin báo tội chứng của hắn đều sẽ rơi vào trong tay Tri phủ. Nếu Tri phủ không thông đồng với hắn, muốn thẩm tra chuyện của ta thì sao có thể giao đến trong tay Bố chánh sứ đại nhân nhanh như vậy, còn phê duyệt xuống nhanh đến như thế?
Dạ Dao Quang cũng không thể không thừa nhận những lời Tần Đôn nói có lý, hơn nữa những chứng cứ này nếu đã giao đến trong tay Tri phủ, vậy thì Tri phủ nhất định sẽ thông báo cho Cao Hử, nhanh chóng lau sạch những sự việc mà Tần Đôn nói. Cho dù bây giờ Tần Đôn lại giao một bản đến tay của Bố chánh sứ, khi Bố chánh sứ đến điều tra chỉ sợ cũng đã không có bất kỳ manh mối nào. Ván cờ này, bây giờ Tần Đôn đã rơi vào tình cảnh rất bất lợi.
“Tiểu Quai Quai vẫn chưa trở về, ta gửi thư cho a Trạm.”
Dạ Dao Quang đau đầu với mấy vấn đề này, bảo cô đối phó với yêu ma quỷ quái thì không thành vấn đề, đối phó với những thứ đạo làm quan này, trong chốn quan trường lừa gạt lẫn nhau, hiển nhiên không phải là điểm mạnh của cô. May mà sau khi Tiểu Quai Quai đưa tin tức đến Cao gia, Dạ Dao Quang vẫn chưa thả nó trở về, thế là cô lập tức quay người đi đến án thư viết một bức thư. Cuối cùng cô thả Tiểu Quai Quai mới an ủi Tần Đôn nói:
“Cậu đừng vội, với tốc độ của Tiểu Quai Quai, khoảng buổi tối a Trạm sẽ trả lời thư.”
“Trước tiên không nói đến chuyện của ta, tiểu Khu cậu không phải đã đến Cao phủ sao, có lẽ sáng ngày hôm qua Cao Hử đã khởi hành, bằng không sáng nay không thể nào kịp đến, sao cậu không nhân lúc Cao Hử vắng mặt, bắt lấy con yêu quái đó?” Tần Đôn nghi ngờ hỏi.
“Ta cũng muốn bắt lấy con yêu quái đó.” Dạ Dao Quang thở dài một hơi:
“Nhưng giờ ta gặp phải một chuyện càng khó giải quyết hơn. Phụ thân của Cao Hử có lẽ cũng đã chết cách đây nhiều năm, bây giờ lão gia nhà Cao gia có khả năng cực lớn là hàng giả…” Dạ Dao Quang nói những gì thấy được nghe được của Cao gia ra:
“Ta cũng rất khó hiểu, người phong ấn Cao lão gia ở trong giếng rõ ràng là một người hiểu về ngũ hành, người này vì sao làm như vậy? Nếu là vì vầng sáng công đức, hắn sẽ không phong ấn Cao lão gia trong giếng cạn. Nếu không phải là vì vầng sáng công đức, vì sao hắn lại phải nối giáo cho giặc ra tay với một người đại lương thiện. Phải biết rằng đây là nghiệp chướng cực lớn, nhưng bất luận như thế nào, ta cảm thấy người này và Cao Hử hoặc người cha giả mạo của Cao Hử đó có quan hệ mật thiết. Ta sợ hễ ta ra tay sẽ dẫn dụ bọn họ ra, một mình ta chưa chắc là đối thủ của yêu vật đó cộng thêm với người tu luyện. Nhưng bây giờ tiểu Dương đến rồi, ngược lại khiến ta có sự chắc chắn. Ta vốn dự định tối nay sẽ đi Cao gia một chuyến nữa…”
Nhưng gặp phải việc này của Tần Đôn, cô có chút không yên tâm rời đi. Sợ rằng đúng lúc cô không có mặt, Cao Hử nổi lên ý định giết Tần Đôn, cuối cùng gài lên cho Tần Đôn tội danh sợ tội mà tự sát. Nếu Cao Hử và Tri phủ đã cùng một giuộc, vậy muốn làm tròn vẹn chuyện này là quá dễ dàng.
“Sư phụ, có người có thể nhận nhầm cha sao?” Càn Dương vẫn luôn ở bên cạnh nghe thấy lời của Dạ Dao Quang, bất giác nghiêng đầu hỏi.
“Người bình thường thì sẽ không nhưng Cao Hử có lẽ không bình thường.” Dạ Dao Quang nói với hàm ý sâu xa, Cao Hử cũng không biết có bao nhiêu dây dưa với người vợ yêu tinh đó. Lúc nãy cô đã nhìn thấy một người không còn sống được lâu nữa, hơi thở bị yêu khí nhuốm nhưng lại không hề hay biết.
“Nhưng lời của cậu thật sự đã nhắc nhở ta. Nếu lão gia giả mạo đó của Cao phủ không nhận được sự giúp đỡ của người thay ông ta bày trận, sau khi Cao Hử quen biết người vợ yêu tinh thì không thể nào bị che cả hai mắt nhận nhầm cha, vậy thì chỉ còn lại một khả năng.”
“Cao Hử cũng là một người giả mạo.” Tần Đôn nhanh chóng nghĩ đến điểm này.
“Không sai, hai người đều là giả mạo.” Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng lóng lánh.
“Nếu vậy chứng cứ trước kia cậu gửi đến rất có khả năng bị Tri phủ thay Cao Hử lau sạch. Như vậy chúng ta sẽ bắt lấy điểm này để làm hành động lớn.”
“Nhưng chúng ta đi đâu tìm một người có khả năng lại có thể cực nhanh chóng can thiệp vào lúc này?” Tần Đôn lại không có sự lạc quan như thế của Dạ Dao Quang. Bây giờ hắn bị hạn chế sự tự do của bản thân, Tri phủ lại là người bảo vệ cho Cao Hử, mấy Tri huyện của huyện lân cận tuy rằng có quan hệ tốt, không nói tới việc ngoài tầm tay với, cho dù muốn quản chuyện khác, quản được hay không mới là quan trọng.
“Dạ cô nương, bên ngoài có một vị công tử họ Đơn đến tìm người.” Chính vào lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi rất lớn của Tần Tam.
“Họ Đơn?” Dạ Dao Quang đi ra ngoài cửa nhíu mày, người họ Đơn cô chỉ quen biết một người nhưng người này phải đang ở Đế đô mới đúng.
“Đúng vậy, là họ Đơn, vị công tử đó rất có khí phách, Cao thông phán thấy hắn sẽ như nhìn thấy chủ nhân mà nịnh bợ lấy lòng.” Tần Tam thấp giọng nói.
***
(*) Lăn bản đinh: Vốn dĩ là một loại hình phạt tàn khốc trong xã hội phong kiến. Thời kỳ vương triều Thanh thống trị, dân thường muốn vượt cấp cáo quan thì phải lăn bản đinh. Còn chặn kiệu tố cáo trước tiên phải mình trần lăn bản đinh, không cần biết có phải là kiện tụng hành chính hay không, chỉ cần có oan tình mà quan huyện cai quản không thụ lý, cần vượt cấp kiện lên trên, nhưng đến nha phủ đánh trống cáo trạng, tiếp tục không thụ lý, chỉ có thể chặn kiệu tố cáo một phen.