Con rết tinh kia còn chưa biến hóa, không thể khống chế rết nhỏ từ khoảng cách quá xa, nói vậy con rết tinh này đã ở nha phủ.
"Vậy chỉ có thể là do Cao Hử mang vào." Dạ Dao Quang đi tìm Tần Đôn kể lại chuyện này, phản ứng đầu tiên của Tần Đôn chính là như vậy.
Đương nhiên, Dạ Dao Quang cũng tán thành, trận bát quái của Cao gia cho thấy Cao Hử quen biết người tu luyện. Nếu muốn bao bọc rết tinh để không kinh động tới bùa chú của cô rồi mang vào huyện nha có lẽ không khó. Nhưng Cao Hử là một người bình thường, không thể không sợ hãi yêu tinh, cũng không thể quá hợp tác với yêu tinh. Dạ Dao Quang không tin người vợ là yêu tinh của Cao Hử sẽ nói thẳng thân phận, nói như vậy con yêu tinh này đã để Cao Hử mang rết tinh vào trong tình huống không biết chuyện gì. Suy luận tiếp chỉ có thể cho thấy người tu luyện mà Cao Hử biết kia chẳng những đã gặp người vợ yêu tinh của Cao Hử, còn cấu kết với nhau làm chuyện xấu!
"Tiểu Khu, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy Dạ Dao Quang im lặng không nói, Tần Đôn tò mò hỏi.
"Ta đang nghĩ rốt cuộc Cao Hử và yêu tinh đã thông đồng với nhau, bị mê hoặc thần trí nên mới thông minh như vậy định dùng rết tinh để đối phó với cậu." Dạ Dao Quang nhướng mày:
"Hay người vợ yêu tinh của Cao Hử và người tu luyện mà Cao gia quen biết là cùng một giuộc."
Không loại trừ có thể có khả năng thứ nhất, nếu là vế trước thì đối phó với Cao Hử càng đơn giản hơn, nếu là vế sau thì cô hơi lo lắng cho Càn Dương đang đến phủ Phượng Tường.
"Thử một chút là biết." Tần Đôn bỗng cười nói.
"Hình như cậu có ý gì?" Dạ Dao Quang hỏi.
"Mời Cao thông phán coi một trận chọi gà." Lông mày Tần Đôn giãn ra.
Chọi gà thịnh hành ở thời Đường, từ Bắc Tống đến nay, hoạt động chọi gà vẫn thịnh hành ở dân gian. Từ vương công quý tộc phía trên cho tới bình dân bách tính bên dưới đều lấy chọi gà làm thú vui.
Tuy Tần Đôn bị cách chức để hỗ trợ điều tra nhưng muốn lấy mấy con gà chọi cũng không khó, hơn nữa hắn có lòng muốn mời, trước khi định tội Cao Hử cũng không tiện từ chối. Nếu Cao Hử mang rết tinh tới phủ trong tình huống không biết chuyện gì, như vậy rất có thể sẽ mang rết tinh đến xem chọi gà. Đến lúc đó dù là cái gì bao bọc rết tinh cũng không thoát khỏi cảm quan của con gà trống kia nhà Tần Đôn. Phải biết rằng Kim Tử đã không tiếc xương máu truyền không ít khí ngũ hành vào cơ thể con gà trống này. Nếu Cao Hử biết chuyện, hoặc hắn sẽ nghĩ cách từ chối, hoặc hắn sẽ để rết tinh ở lại địa bàn của mình một mình đến đây như đã hẹn. Dù phản ứng ra sao, đều đủ để Dạ Dao Quang biết sau này phải làm thế nào.
Lúc xế chiều, Cao Hử cũng không từ chối cuộc hẹn, Tần Đôn còn cố ý nói với Cao Hử: "Sáng nay trong nhà ta có một con gà gây rối khiến nhà bếp loạn cả lên, chỉ vì một con rết bên cạnh chậu rửa. Ta nghe người báo lại, cảm thấy thú vị, chợt nổi hứng mời Cao đại nhân đến xem chọi gà."
"Tần đại nhân vẫn rất nhàn nhã thoải mái, bổn quan cũng đã lâu chưa từng được xem, đúng lúc Tần đại nhân có lòng muốn mời, đương nhiên không muốn đi ngược tâm ý của Tần đại nhân." Sắc mặt Cao Hử rất tự nhiên, hắn nghiêng đầu nhìn sân chọi gà đã dựng xong, thấy con gà trống to lớn kia không nhịn được khen:
"Tinh thần, khí lực thật tốt, xem ra là Kê vương."
Dạ Dao Quang bên cạnh nhìn phản ứng của Cao Hử, phát hiện hắn không có gì bất thường. Kim Tử vẫn luôn giám sát Cao Hử, cũng không dùng thần thức nói với Dạ Dao Quang sau khi Cao Hử nhận được lời mời đã cố ý đánh rơi đồ vật trong phòng, do đó Dạ Dao Quang lặng lẽ phóng ra thần thức cảm nhận trên người Cao Hử. Lúc thần thức của Dạ Dao Quang quét tới vạt áo bên tay phải của Cao Hử, gà trống vốn đang im lặng đứng trong sân chọi gà đột nhiên gáy to, bay vụt tới phía Cao Hử như một thanh kiếm sắc bén. Cao Hử là quan văn, cũng biết cưỡi ngựa bắn tên nhưng không thể nói là phản ứng lanh lẹ, lập tức bị gà trống mổ vào áo bào. Cao Hử hoang mang giơ tay muốn tránh thoát, nào biết gà trống cứ mổ ống tay áo của hắn không tha.
“Roẹt!”
Ống tay áo của Cao Hử cứ thế bị xé ra, một con rết dài chừng một thước bay ra từ trong lớp đệm của tay áo hắn, trực tiếp đập lên đầu tên thị vệ định tiến lên cứu hắn. Rết tinh bị kinh động, theo bản năng phun ra nọc độc, mặt tên thị vệ đã bị hư thối trong nháy mắt, người xem tái cả mặt.
Rết tinh bay ra ngoài dọa các thị vệ khác của hắn nhũn cả chân, sao còn lo được việc ngăn chặn sự tấn công, cứ đờ ra đó nhìn gà trống vỗ cánh phành phạch, vừa kêu lên hung mãnh vừa đuổi theo rết tinh chạy khắp sân. Mấy lần con rết tinh muốn chạy ra ngoài sân nhưng Dạ Dao Quang đã chuẩn bị từ lâu, khắp các góc sân đều dán bùa kín đáo. Rết tinh bám lên vách tường cứ như rơi vào chảo dầu, nhanh chóng bắn ngược lại. Dạ Dao Quang lẳng lặng đứng cạnh Tần Đôn xem trận gà bay chó sủa này.
Bấy giờ Tần Đôn sững sờ quay đầu nhìn Cao Hử: "Cao đại nhân, trong quần áo đại nhân sao lại cất giấu một con rết lớn như vậy?"
Cao Hử đâu biết nguyên nhân, giờ phút này hắn vừa nghĩ tới có con rết lớn như vậy bay ra từ trong áo hắn, cũng lạnh cả sống lưng. Dạ Dao Quang đã thấy trên quần áo của Cao Hử dùng đồ đặc biệt thêu hoa văn, vậy mới khiến yêu khí của rết tinh không tiết ra và là nguyên nhân không bị bùa của cô ngăn lại ngoài phủ. Cao Hử trước đây chưa từng mặc bộ quần áo này, như vậy thì chỉ có thể cho thấy một nguyên nhân, mỗi bộ quần áo của Cao Hử đều do người vợ yêu tinh kia chuẩn bị cho, hơn nữa mỗi chiếc đều có lỗ chui vào, phòng trường hợp Cao Hử dẫn rết tinh vào phủ. Rết tinh chỉ e cũng không biết nguyên nhân Cao Hử hôm nay vào phủ.
Như vậy mỗi một bộ quần áo của Cao Hử đều trở thành bằng chứng!
Đúng lúc này, rết tinh bị gà trống đuổi đến kiệt sức bay về phía Cao Hử, Cao Hử nghĩ đến tên thị vệ vừa mới bị rết tinh bò qua đang ngã ở một bên, nửa gương mặt thối rữa thì sợ đến suýt nữa không kìm được, hét ầm lên theo bản năng.
Dạ Dao Quang thấy vậy, ánh mắt sắc lên, cô vừa nghĩ ra một ý. Kim Tử trở lại cùng Cao Hử đang ngồi trên nóc nhà, nó lập tức làm theo chỉ thị của Dạ Dao Quang, phát ra âm thanh rất nhỏ trên nóc nhà. Con gà trống vốn đang bay lên, dùng miệng tóm được rết tinh trước mặt Cao Hử, định ăn ngon một bữa, lại nghe thấy tiếng Kim Tử, lập tức cực kỳ mất hứng kêu lên. Nhưng sợ uy của Kim Tử, nó cuối cùng vẫn dùng sức miết rết tinh một cái, não văng ra, văng hơn nửa người rết tinh ra ngoài.
Cơ thể rết tinh co giật bay ra ngoài, cổ tay Dạ Dao Quang vừa chuyển, khí ngũ hành vô hình bắn ra từ đầu ngón tay đánh trúng vào người rết tinh. Mọi người trợn mắt, nhìn nửa người con rết bay vào miệng Cao Hử vô cùng chính xác. Vì Dạ Dao Quang dùng lực quá mạnh, cơ thể con rết trực tiếp nghẹn ở cổ họng Cao Hử, gà trống như thể muốn cướp lại đồ ăn, lại nhào tới.
Cao Hử bị dọa đến nỗi nuốt nước miếng theo bản năng.
“Ừng ực.”
Nửa con rết theo đó trượt xuống bụng Cao Hử.
Cao Hử lập tức trợn trắng mắt rồi ngất đi.